Thịnh Thế Đích Phi - (Chương 423) - Tác giả Phượng Khinh Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Trong vòng một năm, vô luận là Định Vương phủ hay toàn bộ thiên hạ đều xảy ra biến hóa nghiêng trời Thịnh sủng chi hạ, kỳ thật khó phó. Bổn văn hành văn lưu sướng, tình tiết tầng tầng tiến dần lên, trì hoãn thật mạnh, nhân vật khắc hoạ no đủ hơn nữa có chứa mâu thuẫn xung đột, thập phần có xem điểm. Truyện Tứ Quý Vật Ngữ Chi Lưu Thảng Đích Thịnh Hạ thuộc thể loại: Truyện Đam Mỹ full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Sueemo. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org Thịnh Sủng Chi Hạ 1. Nữ chính đủ cứng, không dễ mềm lòng như bao bộ trọng sinh khác 2. Nam chính kiếp trước tàn nhẫn, nhưng kiếp này ăn đủ, đảm bảo ngược nam chất lượng 3. Theo mình thấy truyện tình tiết chậm nhưng lại không nhàm chán, xoáy sâu vào tâm lý từng nhân vật. ♥ Trùng sinh ♥ Thịnh Sủng Chi Hạ - Hoàn; TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Hướng dẫn đăng truyện trên website mới Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng. If this is your first visit, be sure to check out the FAQ by clicking the link above. Đón đọc báo Hạ Long số 662 phát hành ngày 20/10. Trung tâm Truyền thông tỉnh phối hợp với Hội Văn học nghệ thuật tỉnh biên tập, xuất bản số báo Hạ Long số 662, phát hành ngày 20/10/2022. Trang nhất báo Hạ Long số 622, phát hành ngày 20/10/2022. Báo Hạ Long 16 trang, gồm nhiều qbqfu2. Cùng đọc truyện Thịnh Sủng Chi Hạ của tác giả Nhĩ Nguyên tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại loại Ngôn tình, cổ đại, HE, tình cảm, trọng sinh, nữ cường, ngược nam Số chương 135Ai mà không ghẹn tị với Mai Như khi nàng được gả vào gia đình giàu sang quyền thế, đã vậy còn được Yến Vương sủng ái vô hạn, nói rằng chuyên sủng cũng không nhưng, nàng tự đời làm thế thân, con rối, cả đời cô đơn. Sống lại kiếp này, Mai Tam tiểu thư không thể cứ sống nghẹn khuất như kiếp Nữ chính đủ cứng, không dễ mềm lòng như bao bộ trọng sinh khác2. Nam chính kiếp trước tàn nhẫn, nhưng kiếp này ăn đủ, đảm bảo ngược nam chất lượng3. Theo mình thấy truyện tình tiết chậm nhưng lại không nhàm chán, xoáy sâu vào tâm lý từng nhân vật. Việc Bình Dương tiên sinh chọn Mai Như quả thật làm người ta há hốc mồm. Người ngoài mỗi lần bàn tán về tin này đều ghen tỵ lẩm bẩm, “Không biết ngài ấy nhìn trúng điểm nào của tam cô nương Mai phủ…”Dù bỏ qua cái tiếng ngang ngược bốc đồng thì tam cô nương Mai phủ vẫn chẳng hề nổi bật giữa nhóm quý nữ kinh thành, vì sao Bình Dương tiên sinh lại coi trọng nàng?Phó Chiêu nghe thấy tin tuyển chọn ở trong cung, hắn cũng giật nảy mình nên vội vã kiếm cớ ghé thăm phủ đệ của ca Tranh đang ở thư phòng, hắn nghe thập nhất đệ tới bèn cất đi một chiếc hộp gấm nhỏ thêu hoa văn như ý.“Thất ca, sao tự dưng Tuần Tuần lợi hại dữ vậy?” Phó Chiêu vô tư đẩy cửa Tranh ngẩng đầu liếc hắn rồi thờ ơ đáp, “Tất nhiên tam cô nương có bản lĩnh thì mới lọt vào mắt xanh của Bình Dương tiên sinh.”Phó Chiêu bối rối lắc đầu, “Tuần Tuần có bản lĩnh gì? Ăn à? Sao lọt vào mắt xanh được?”Mai Như cũng muốn biết lý bái sư, Mai Như thử hỏi Bình Dương tiên sinh. Tiên sinh chỉ hững hờ trả lời, “Tự giác ngộ đi.”Khi bà đuổi nàng về, Mai Như lại hỏi, “Tiên sinh, học sinh nên bắt đầu học từ đâu?”Bình Dương tiên sinh bảo, “Vi sư thấy ngươi đúng là không thạo văn chương hay thơ ca…” Mặt Mai Như ửng đỏ vì bị chọc trúng nỗi đau, tiên sinh nói tiếp, “Các cô nương nên làm chuyện tương ứng với khả năng của bản thân, học theo Hàm Đan[1] chỉ tổ thành trò cười cho thiên hạ.”Câu này giải đáp thắc mắc cho Mai Như. Tức nghĩa tiên sinh đã nhìn thấu cái kế học theo Hàm Đan của Chu Tố Khanh?Bình Dương tiên sinh phân tích, “Tam cô nương vẽ bức Bất Tri Xuân khá tốt, vì vậy hãy rèn giũa thêm kỹ năng thư pháp lẫn vẽ tranh. Ngoài ra, ngươi hiểu tiếng man di nhưng chỉ biết nghe chứ không đọc được, điều này thật sự đáng tiếc. Nếu ngươi muốn thì có thể học, vi sư cũng đang thiếu người trợ giúp. Trên hết là ngươi đánh đàn sắt quá mức thê lương và đáng sợ, vi sư rất không thích. Ngươi thấy chuyển sang học đàn tứ[2] thì thế nào?”Mai Như gật đầu, nhớ kỹ từng khỏe Bình Dương tiên sinh yếu, mỗi sáng chỉ hướng dẫn nàng một canh giờ, còn lại Mai Như phải tự thân vận động. Mai Như xem văn tự của ngoại bang mà như đọc chữ trời, các ký tự kỳ quái khiến nàng có mắt như mù; nàng nghe được nhưng không thể nói và càng chẳng thể đọc. Bình Dương tiên sinh lắc đầu, ra lệnh cho nàng mỗi ngày luyện nói một canh nói là phải làm đàng hoàng đứng dưới ánh nắng chói chang và huyên thuyên bất kỳ điều gì nàng muốn, cho tới khi nàng nói trôi chảy mới tiểu nha hoàn trông chừng nên nàng lén làm biếng cũng không đầu Mai Như cực kỳ xấu hổ. Tuy nàng mồm mép nhưng nghe chính miệng mình thốt ra mấy câu từ lạ lẫm lắt léo thì nàng cứ thấy quái quái, thành thử nàng ngượng lắm. Về sau nàng đi tới bước đường cùng, bởi vì nếu không nói sẽ bị phạt đứng một canh giờ. Nàng đã phải đứng dưới trời nắng gắt trong một canh giờ – toàn thân chảy mồ hôi đầm đìa – sao chịu nổi thêm một canh giờ nữa? Mai Như hết cách nên đành cố gắng mở mồm nói thứ ngôn ngữ man di mà chả ai nghe hiểu. Việc này vừa khó vừa dễ; chỉ vài ngày sau, hễ Bình Dương tiên sinh ở bên trong hỏi gì là Mai Như ở bên ngoài có thể đáp mấy ông già Hồng Lư Tự, toàn bộ triều Đại Ngụy chắc không ai hiểu cuộc đối thoại giữa hai thầy về phủ, Mai Như âm thầm tập luyện tại phòng riêng. Nàng biết mình kém cỏi, văn chương lẫn thơ ca đều tệ. Song nàng không muốn tiên sinh mất mặt nên dốc sức học gian qua mau, tháng bảy là sinh nhật nhị tỷ tỷ. Ngày này vẫn trôi qua trong yên lặng vì Mai Thiến quyết không tổ chức ầm ĩ, nàng ấy chỉ đến chùa Liên Hương thắp nhang cúng mẹ đẻ cùng tiểu Ngô tận ngày sinh nhật Thiến tỷ nhi thì Mai Như mới nhớ đến Phó Như chưa biết làm gì để cảm ơn hắn đã tiến cử mình. Huống hồ nàng chả hiểu nổi ý hắn, vì sao nói chọn nhị tỷ tỷ rồi đột ngột đổi sang nàng?Mà không biết Phó Tranh có định bày tỏ tâm tư vào sinh nhật nhị tỷ tỷ đợi nguyên ngày nhưng phía Phó Tranh vẫn lặng thinh. Mai Như không khỏi bĩu môi, rốt cuộc bao giờ người này mới thích nhị tỷ tỷ? Chẳng lẽ nhất định phải chờ đến sau chuyến đi săn mùa thu?Nàng nhíu mày khi nghĩ tới chuyến đi săn mùa này Mai Như sẽ không đi. Đi chỉ khiến nàng đau lòng thôi, thà nhắm mắt làm ngơ còn Mai Như khó tránh khỏi lo âu vì thái tử cũng sẽ tham dự. Kiếp trước thái tử gặp nhị tỷ tỷ tại bãi săn mới biết đến nhan sắc mỹ miều kia, từ đấy nảy sinh ham muốn. Nghĩ về thái tử làm Mai Như buồn nôn; gã háo sắc, có mới nới cũ, chẳng biết gã đã chà đạp biết bao cô nương nữa. Kiếp này nhị tỷ tỷ không thể lại bị gã nhìn càng nghĩ càng thấy thái tử kinh Như biết mình nên nhắc nhị tỷ tỷ tránh xa thái tử, nhưng nàng đâu thể nói trắng ra. Nàng cân nhắc tới lui, cảm thấy hơi rối chưa tìm được cơ hội nhắc khéo nhị tỷ tỷ thì hôm nay tại Xuân Hi Đường, lão thái thái trùng hợp nhắc đến chuyến đi săn. Bà nghiêm khắc căn dặn ba cô nương trong phủ ra ngoài phải ngoan ngoãn, đừng phá vỡ quy Như nghe vậy liền hấp tấp đứng dậy, “Lão tổ tông, Tuần Tuần không muốn đi.”Lão tổ tông cười, “Ồ, đúng là chuyện lạ. Tuần Tuần mà lại không muốn đi chơi hả?”Mai Như nói, “Tuần Tuần mong được tập trung cho việc học với Bình Dương tiên sinh nên không muốn đi.”Lão tổ tông gật gù khen ngợi, “Có tiến bộ.” Bà tiếp lời, “Hoàng hậu nương cũng đi, cô nương phủ chúng ta nên tham gia chứ đừng ru rú trong nhà. Tuần Tuần thử bàn với tiên sinh xem có thể du di không.”“Con…”Mai Như định cãi nhưng Kiều thị đang ngồi cạnh nàng lại cảnh cáo, “Tuần Tuần!”Mai Như lo sốt vó, nàng thật lòng chẳng muốn đi song lão tổ tông đã hạ quyết tâm. Nhị cô nương lẫn tam cô nương Mai phủ sắp tới tuổi bàn hôn sự. Người thứ nhất xinh đẹp nhưng hơi kém tiếng về tài năng; người thứ hai kiêu ngạo nhưng vừa kiếm được chút tiếng thơm. Giờ hai người mà lộ diện trước hoàng hậu nương nương sẽ có lợi, nếu được bà ta tán thưởng thì càng Như không thể lay chuyển lão tổ tông nên đành đi hỏi Bình Dương tiên dè Bình Dương tiên sinh dễ dàng đồng ý, “Tuần Tuần, kỹ năng vẽ tranh của ngươi tiến bộ quá chậm, ra ngoài để mở rộng tầm mắt lẫn cảm hứng là chuyện vô cùng tốt.” Bà nhắc thêm, “Đừng quên bài tập hàng ngày đấy, khi về nhớ nộp hai bức tranh cho vi sư.”Mai Như hoàn toàn lâm vào thế bí, không muốn cũng phải vác bộ mặt rầu rĩ lên xe ngựa, Mai Thiến khẽ cười, “Tam muội muội không muốn đi à?”Mai Như đút nho vào miệng, thành thật đáp, “Cực kỳ không muốn.” Kiều thị chuẩn bị cho nàng rất nhiều thức ăn để nàng giết thời gian trên đường đi.“Tại sao?” Bình tỷ nhi Như thở dài, “Bên ngoài nắng như thế thì ở lại kinh thành phải hơn không.”Xe ngựa Mai phủ tới ngoài thành liền đụng trúng đoàn người đông nghịt. Đằng trước tất nhiên là loan giá của thiên tử, theo sát là phượng giá[3], kế đến là mấy phi tử được sủng ái cùng các hoàng tử. Gia đình nhà vua dẫn đầu, còn lại đều là xe ngựa từ những phủ khác nhau. Mạnh Uẩn Lan với Mạnh An cũng đi; lúc tìm được người Mạnh phủ, xe hai nhà đứng chung một chỗ. Mai Như nghe Ý Thiền nói Hạ phủ lẫn Tạ phủ đều tới và cùng chia sẻ nơi dừng xe vì hai nhà là quan hệ thông Như ghét Chu Tố Khanh, Mai Thiến lại giỏi đối nhân xử thế nên có mối giao hảo với đám người này. Đêm hôm đó, các phủ tìm nơi nghỉ chân, Chu Tố Khanh cùng Hạ Quyên đến chỗ Mai phủ để tán Thiến nói, “Tại sức khỏe ta yếu mà hai vị tỷ tỷ phải mất công lại đây.”Xe ngựa di chuyển cấp tốc làm Mai Thiến khó chịu. Trước lúc rời phủ, lão tổ tông đã dặn Mai Như rằng Thiến tỷ nhi dễ bệnh, nàng khỏe mạnh thì hãy ráng quan tâm nàng này khiến Hạ Quyên vội vàng bảo, “Thiến tỷ nhi không khỏe thì nên nghỉ sớm, chính chúng ta mới làm phiền ngươi.”“Không sao, rảnh rỗi thế này thì chi bằng trò chuyện với các tỷ muội.” Mai Thiến Như ngại nhất mấy màn xã giao rỗng tuếch. Nàng còn chưa hoàn thành bài tập hàng ngày nữa, thế là nàng tìm chỗ yên tĩnh để luyện Tố Khanh thấy nàng đi ra ngoài bèn nhìn ngoài trăng sáng sao thưa với gió nhẹ mây bay, tiếng côn trùng kêu vang giữa bốn bề là trang trại vắng lặng. Người trong nông trại ngủ sớm, họ đã thổi tắt đèn và lên giường từ lâu. Hiện tại chỉ có vài ba cửa sổ còn sáng Cầm cầm lồng đèn thủy tinh đi ở đằng trước, nàng ấy hỏi, “Cô nương muốn đi đâu?”Mai Như chỉ vị trí cạnh bờ ruộng, “Chỗ kia đi.”Nàng luyện riết thành quen, ngày nào không nói đủ một canh giờ thì miệng ngứa ngáy điều bài tập này hơi ồn, hồi nãy nàng vừa luyện trong phòng được giây lát thì Bình tỷ nhi đã ghét ra mặt. Nàng tìm nơi yên ắng để tránh bất cẩn hù dọa người khác rồi bị bắt giam vì người ta tưởng nàng là mật chủ tớ đến giữa bờ ruộng thì Mai Như mới bắt đầu thì thào luyện Cầm nghe không hiểu nên chỉ có thể đứng chờ kế một chén trà nhỏ sau, nàng ấy dần thấy mệt lẫn buồn ngủ. Thế mà tam cô nương vẫn hăng hái lẩm nhẩm những câu chữ làm người nghe phát mệt. Nàng ấy quay đầu nhìn xung quanh, hết nhìn trái rồi nhìn phải và bắt gặp–Tĩnh Cầm sợ hết hồn.“Điện…” Nàng ấy mở miệng thỉnh Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, hắn nhìn nàng ấy bằng ánh mắt thâm trầm. Tĩnh Cầm hoảng hốt, nàng ấy lập tức cầm chắc đèn và đứng thẳng nay Mai Như không luyện đủ một canh giờ, nàng tập chừng hai khắc thì dừng lại. Bây giờ thời tiết oi bức mới đỡ hơn, nàng vừa phe phẩy quạt vừa xoay người lại. Nàng cũng hoảng sợ khi mắt nàng nhìn kỹ phía trước có gì!Tĩnh Cầm đứng cúi đầu tại chỗ, còn Phó Tranh chả biết đến cạnh nàng ấy tự lúc nào!Người này hiếm lắm mới mặc trang phục xanh đen thêu hoa văn mây vàng. Nam tử với vai rộng eo hẹp đứng dưới vầng trăng sáng, khuôn mặt đẹp sắc nét được ánh trăng trong vắt tô điểm nên càng hút Như ngẩn người rồi mau chóng bình tĩnh lại.“Điện hạ,” nàng hơi khom lưng và lạnh nhạt chào.“Tam cô nương.” Phó Tranh gật Như biết hắn cực kỳ kiệm lời, tính hắn cũng trầm nên có khi cả ngày chẳng hé miệng. Nàng không muốn lãng phí thời gian cho Phó Tranh, vì vậy nàng chủ động mở lời, “Nghe nói điện hạ tiến cử ta với Bình Dương tiên sinh, nhưng ta mãi chưa có cơ hội hỏi nguyên do cũng như cảm tạ điện hạ.” Nàng thi lễ rồi cung kính cảm ơn, từ lời nói đến cử chỉ đều hoàn hảo. Mai Như không đợi Phó Tranh lên tiếng đã nói thẳng, “Giờ là đêm khuya nên ta không tiện ở lâu bên ngoài, ngày mai ta sẽ phái nha hoàn gửi quà cảm tạ tới điện hạ.”Từng câu từng chữ hợp tình hợp lý, nhưng cứ như đang ám chỉ hắn là yêu râu lời khách sáo trên cũng chẳng giấu nổi sự chán ghét của cô nhóc này. E rằng dù hắn nói gì thì nàng vẫn sẽ ghét Tranh nhìn nàng, hắn thoáng chần chừ trước lúc bảo, “Không cần khách khí, tam cô nương đã trợ giúp bản vương tại phủ Bình Lương nên tiến cử ngươi là chuyện đương nhiên.”Vậy càng tốt, hai người không ai nợ ai. Mai Như thi lễ rồi lập tức dẫn Tĩnh Cầm rời Tranh chắp tay sau lưng, bàn tay hắn nắm chặt chiếc hộp gấm nhỏ in hoa văn như ý. Tên gốc 盛宠之下 Tác giả Nhĩ Nguyên 耳元 Nguồn Tấn Giang – Converter gachuaonl TTV Độ dài chưa hoàn Tình trạng edit đang bò… Thể loại hào môn thế gia, trùng sinh cổ đại, sửa chữa lỗi lầm, ngược nam, HE. Editor Tú Nô Bìa truyện Họ Nguyễn Nhìn bề ngoài thì là nhất mực sủng ái, nhưng có ai hiểu được nỗi bi ai đằng sau nó chứ. Kiếp trước, ai cũng hâm mộ Mai Như được gả vào chỗ tốt, còn được Yến Vương chuyên sủng, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng cuối cùng nàng lại tự sát mà chết. Cả đời phải làm thế thân, làm con rối, cả đời bị lạnh nhạt, được sống lại, Mai Tam cô nương thực sự không muốn phải chịu đựng nỗi nghẹn khuất như vậy nữa! Lưu ý Kiếp trước nam chủ khá cặn bã. Keyword Nhân vật chính Mai Như Tuần Tuần, Phó Tranh Đôi lời – Đừng tin văn án, truyện này phải 95% là ngược nam, nam chính bị ngược khá là thê thảm. – Đây là câu chuyện trùng sinh làm lại cuộc đời của một cô gái khi mà kiếp trước nàng yêu điên cuồng một người nhưng cuối cùng lại chết đi vì sự máu lạnh của người ấy. – Truyện không có yếu tố trả thù như các truyện trùng sinh khác, yy vừa phải, nữ chính không phải bụp phát thành thánh, kiếp trước khá là cẩu huyết nhưng chỉ vài chương thôi nhé! – Nếu bạn thích một câu truyện trùng sinh sửa chữa lỗi lầm, nữ chính lạnh tâm, lý trí và ngược nam tuyệt đối thì hãy nhảy hố nhé! Bạn chủ nhà đã trúng tiếng sét ái tình với truyện ngay từ những chương đầu tiên! Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Ngày mở hố 19/02/2016 Edit by Gấu Ngày đào hố 24-4-2019 - - Mai Như trùng sinh!!!!! Nắm chặt lấy cây trâm, nàng ngơ ngác ngồi trước gương nhìn nữ nhân mà trong gương phản chiếu, vẫn hàng mi ấy, vẫn đôi mắt ấy, quả nhiên chính là nàng. Nhưng vừa một lúc trước, chính nàng đã cầm lấy cây phù dung trâm này đâm vào ngực mình mà. Máu tươi chảy dọc theo cây trâm, nhuốm đỏ y phục trắng của nàng. Mai Như đau như chết đi sống lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng sức lực ở tay vẫn không giảm, quyết tâm đẩy mạnh vào ngực mình. Quá đau đớn, đau đến nỗi nàng chỉ có thể nằm gục ở trên bàn, lồng ngực nghẹn ứ chỉ có thể khó khăn hít vào một ngụm khí cuối cùng, Mai Như đau đến nỗi không cất thành lời. Trong đầu hỗn loạn, tất cả đều là lời của Phó Tranh nói với nàng. Tuần Tuần, tỷ tỷ của nàng sẽ tiến cung, nàng ấy từ nhỏ đã đối xử với nàng rất tốt, lòng dạ lại tốt bụng, trẫm không muốn nàng ấy khó xử. Tuần Tuần, thế gian rộng lớn, nhưng nàng có chỗ nào để đi chứ? Nể tình trẫm và nàng từng là phu thê, tốt nhất nàng nên vào lãnh cung đi.... Từng câu từng chữ, như con dao đâm vào tim nàng, tuyệt tình tuyệt nghĩa, so với cái chết còn khó chịu hơn gấp nghìn, gấp vạn lần. Mai Như cười thê lương, Phó Tranh chính là một tên cặn bã, mới đối xử tệ bạc với nàng như vậy! Không những xem nàng là thế thân, là quân cờ, là con rối, mà con cướp mất thanh danh của nàng. Thế gian này, từ thiên tử cho tới thường dân, không ai không biết, Yến vương mặc dù lạnh lùng, nhưng lại chỉ sủng một mình Yến Vương phi, tuyệt đối không nạp thiếp, ngay cả người hầu hạ để ấm giường cũng không có, vương phủ bên trong sạch sẽ, chỉ hận không thể mang những thứ tốt nhất trên đời này dâng cho Yến vương phi. Cũng trên thế gian này, chỉ có Mai Như biết bộ mặt thật của hắn. Phó Tranh chưa bao giờ yêu nàng, thương nàng, hắn liên tục chán ghét nàng, hận nàng. Thành thân mười ba năm, Phó Tranh chưa bao giờ chạm qua nàng..... À không, có lúc say rượu mới chạm vào nàng, còn mãnh liệt dùng sức, như đem hết khát vọng tiến vào thân thể nàng, không những thế còn thay đổi bao nhiêu tư thế khác nhau, dày vò nàng suốt đêm. Mai Như toàn thân đau tới nỗi run rẩy, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ. Nàng mềm giọng cầu xin hắn " Vương gia, nhẹ một chút, thiếp đau." Phó Tranh nắm chặt tay nàng, áp môi hắn ở trên môi nàng, ân thanh trầm thấp, nhưng sau đó lại lẩm bẩm tên người khác....... Mai Như mặc dù bị hắn muốn suốt một đêm nên mệt mỏi đến mức kiệt sức, nhưng cũng nghe ra đó không phải tên nàng. Chớp mắt một cái, toàn thân nàng nguội lạnh, nhưng người phía sau như một cỗ lửa nóng, cuốn lấy nàng, dày vò nàng. Nàng là một người có tính tình ngang ngược, ấy thế mà bị nam nhân này dày vò thành gạch nát. Khi tiên đế băng hà, triều đình hỗn loạn, Phó Tranh dựa vào cái " danh tiếng tốt" của hắn cùng với nhiều lần lập công, đường đường chính chính lên ngôi hoàng đế. Mà tâm của hắn thật không đơn giản, nhưng Mai Như vào thời điểm đó mới nhìn thấu. Phe phái của Thái Tử bị rụi tàn, Mai phủ cũng dính líu, toàn bộ gia sản đều bị tịch thu, mà tỷ tỷ của nàng, vốn là thái tử phi, lại bị Phó Tranh vụng trộm sắp xếp cho tiến cung. Còn Mai Như chính vì lý do không sinh được con nối dõi, liền bị phế truất, trực tiếp từ hoàng hậu bị hạ xuống ngũ phẩm Mai quý nhân, kết cục bị đày vào lãnh cung..... Mai Như quá mức tuyệt vọng, mới đi đến bước đường ngày hôm nay... Những cảnh tượng kia như đang bày ra trước mắt, nàng khép lại vạt áo, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rùng mình. Nàng vô thức sờ vào chỗ ngực mà kiếp trước mình đâm, sạch sẽ, không có giọt máu nào. Lại nhìn nữ nhân trong gương, vóc dáng nho nhỏ, ước chừng chỉ có 11,12 tuổi, đang chải búi tóc phức tạp không lớn lắm, có cài vài ba chiếc trâm phượng kim, chính là nàng, nhưng lại hết sức xa lạ. Trước khi tự sát, lúc đó Mai Như đã gần ba mươi, hiện tại quay lại lúc còn nhỏ, nàng cảm thấy có chút xa lạ. Nhưng may là nàng đã tiếp nhận được sự thật mình đã trùng sinh, nhưng nàng vẫn cảm thấy đây dường như là mộng. "Chao ôi, tiểu tổ tông, ngài nhanh lên một chút ạ" Có người đẩy mành đi vào, giọng khá lớn, Mai Như mờ mịt nhìn sang, ngơ ngác một lúc mới nghĩ ra, đây là Lưu ma ma bên cạnh mẫu thân. Lưu ma ma nghiêng người kéo rèm cửa, đằng sau là một vị phu nhân. Dáng vẻ tầm hơn ba mươi tuổi, mặc bộ y phục màu đỏ rượu, váy dài màu xanh ngọc thêu tứ quý bình an, đồ trang sức bằng ru-bi, khắp người toát lên khí chất sang trọng phú quý, lúc này đang cười dịu dàng, hướng đến Mai Như gọi " Tuần Tuần " " Nương " Mẫu thân Kiều thị qua đời khi năm nàng thành thân. Kiếp trước, bà nói muốn tận mắt nhìn thấy Mai Như lập gia đình, đúng lúc Mai Như gả cho Phó Tranh........ Hiện tại mẫu thân đang sống, lại còn đứng trước mặt nàng, Mai Như sao không kích động chứ? Nàng vừa mừng vừa sợ, không để ý mấy cái khác, buông đồ trong tay, nhào vào lòng mẫu thân. Kiềi thị quen dùng xà bông thơm chế từ hoa nhài, thêm một ít hoa quế. Mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Mai Như nghẹn ngào, tất cả những ủy khuất cùng khó chịu mà kiếp trước phải chịu đều xông tới, nước mắt nhịn không được chậc chậc rơi ra ngoài. " Nương " nàng mềm mại kêu một tiếng, hai tay sít sao ôm Kiều thị, không muốn buông ra. "Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây hay sao? " Kiều thị nhìn Lưu ma ma cười nói " Tuần Tuần tối hôm trước còn làm ầm ĩ, như thế nào hôm nay lại khóc rồi " Kiều thị an ủi " Đừng khóc, khóc sẽ khó coi lắm đó." Nữ nhi này đều không thích mấy thứ như thi, thư, lễ, nhạc, từ khi sinh ra với hai chữ " xinh đẹp " dường như không liên quan. Mai Tam tiểu thư chỉ thích xiêm y xinh đẹp, thích trang sức đẹp, nha hoàn hầu hạ bên mình cũng phải đẹp. Nói chi là mấy cái bình thường khi ăn, ví dụ như quả trứng gà cũng phải chọn quả đẹp nhất. Nghe qua thực không giống đại tiểu thư khuê các, nhưng ngoại trừ Tương Đại thiếu gia, Kiều thị chỉ sinh duy nhất Mai Như là nữ nhi, vì thế chiều nàng hết mực, ngay cả Lão tổ tông cũng kín đáo phê bình. Bình thường Kiều Thị mà nhắc đến hai chữ " khó coi", Mai Tâm tiểu thư lập tức thấy khó chịu, nhưng hôm nay kì lạ là không có biểu hiện gì cả. Chỉ thấy nàng một mức ôm Kiều thị, hiển nhiên nói" Khó coi thì khó coi, đẹp thì có ích gì chứ? " Mai Như rầu rĩ trả lời, không ngăn được nước mắt rơi xuống. Kiếp trước, nàng tính tình tranh cường háo thắng, việc gì cũng cho mình là nhất, nhất là gương mặt này! Những thứ kia các phu nhân khác ngại thân phận của nàng, vì thế đều hết mực nịnh nọt nàng,nói nàng là đệ nhất mỹ nhân. Mai Như cảm thấy rất thỏa mãn, mỗi ngày đều ăn mặc thật đẹp, cho đến lúc nhìn thấy trong mắt Phó Tranh toàn là chán ghét, nàng mới nghiêm túc nhìn lại gương mặt mình. Gương mặt này nhìn thì bình thường, thấy tới thấy lui đều hai chữ vô duyên, bởi vì cuộc sống không được như ý, hai hàng lông mày còn mang theo một phần cay nghiệt cùng uất khí..... Có chỗ nào dễ nhìn chứ? Hiếm khi nhìn thấy nữ nhi của mình khóc như vậy, Kiều thị cảm thấy có chút luống cuống " Được rồi Tuần Tuần, con khóc tâm ta cũng đau. Con khóc đến nỗi y phục ướt hết rồi, còn trễ nải chính sự. " "Đúng vậy, Tam tiểu thư " Lưu ma ma bên cạnh phụ họa " Mạnh lão phu nhân đến làm mai mối vẫn còn ở chỗ lão gia chờ kìa! " " Làm mai?" Mai Như ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ bị hù doạ đến nỗi trắng bệch, ba hồn bảy vía nhất thời bay đi một nửa " Ai muốn thành thân? " Nàng nơm nớp lo sợ hỏi. " Là Vân Đại cô nương đó, tiểu thư quên rồi sao" Lưu Ma Ma dở khóc dở cười " Tiểu thư lúc trước không phải là còn nói muốn đi chúc mừng sao? " Kiều thị cũng bị bộ dạng ngốc nghếch của nàng chọc cười, nhấn nhẹ lên trán nàng" Lúc trước con luôn chạy tới phòng ta, không phải là nhớ thương cây trâm này sao? " Xâu chuỗi lại tất cả lời nói, Mai Như mơ hồ nhớ lại. Mạnh gia lão phu nhân đến làm mai cho Đại tỷ, nàng mới nghe được một chút, vội vàng trang điểm, nghĩ tới trong đó toàn người xuất chúng, vì thế liền nhớ đến cây trâm của mẫu thân. Chuôi cây trâm này được chế tác tinh xảo, Mai Như cực thích, về sau lại thành của hồi môn của nàng, tuyệt đối không ngờ tới, chính nàng dùng cây trâm này để kết liễu cuộc đời mình. Mai Như trong lòng trầm thị thay nữ nhi lau nước mắt, lại lấy cây trâm cài lên tóc Mai Như. Bà nhìn xung quanh, càng nhìn càng thích, thư thái cười nói "Chỉ sợ hai năm nữa, Tuần Tuần của chúng ta lớn lên càng xinh đẹp hơn" Lưu ma ma liên tục ở bên cạnh phụ họa" Đại phu nhân, tam tiểu thư trong veo như Nước, giống như đóa hoa đẹp vậy, ai nhìn cũng thích." Những lời này liền đâm sâu vào trái tim Mai Như. Nàng ảm đạm suy nghĩ, bất kể hai năm, ba năm, hay đến mười năm, hai mươi năm, đến lúc chết, bộ dạng khó coi của nàng thì có ai thích chứ? Lúc mới vào Vương phủ, Mai Như chỉ nghĩ là Phó Tranh bận rộn vì thế không cùng nàng chung chăn chung gối. Có một lúc thừa dịp hắn chưa về, nàng vụng trộm chạy tới thư phòng, đến xem hắn bận cái gì. Ở trong tập giấy và bút mực bên cạnh, Mai Như nhìn thấy một hộp phấn son. Nàng hiếu kì liền ngửi, biết đây làm từ ngọc trai thượng phẩm, còn là hộp mới. Trong phủ chỉ có nàng là vương phi, không phải tặng cho nàng, còn có thể tặng cho ai? Mai Như nghĩ thư vậy liền thử một chút, bỗng nhiên đêm hôm đó, Phó Tranh đến phòng nàng, con mắt tơ đỏ dọa người! "Cho dù ngươi đem toàn bộ phấn son trát lên mặt, bản vương cũng không thèm nhìn ngươi một cái đâu." Từ sau khi thành thân, đây chính là câu đầu tiên mà Phó Tranh nói với nàng, Mai Như mãi mãi không thể quên được... Chuyện cũ năm xưa lại hiện lên trong đầu, Mai Như cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lười nhác lấy cây trâm xuống, rồi cầm tay Kiều thị nói" Dạ vâng nương, con cảm thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. " Tuy nàng đã gần ba mươi, hiện tại đang ở bên cạnh mẫu thân của mình, liền vô thức làm nũng một chút. Tiểu nữ nhi đôi mắt đỏ hồng, nước mắt như trực rơi xuống, nhẹ nhàng nháy mắt. Kiều thị quả thực rất đau lòng, vì vậy nói" Để mai qua bên kia chúc mừng cũng không muộn, nếu trong người cảm thấy mệt mỏi, thì quay về phòng nghỉ ngơi đi." Bên kia trong miệng Kiều Thị chính là chỗ của Tôn Di Nương, Mai Vân chính là con của Tôn Di Nương. Mai Như nhu thuận gật đầu, Kiều thị gọi nha hoàn của Mai Như là Tĩnh Cầm vào phòng. Bà không yên tâm về nữ nhi của mình, nhất thời lại không đi được, vì thế dặn dò Tĩnh Cầm vài câu. Các việc bên trong phủ đều một tay Kiều thị quản, từ trên đến dưới đều là bà lo liệu, nếu như ở đây quá lâu, bên ngoài còn rất nhiều việc chờ bà, còn có chỗ của Lão tổ tông, Mạnh lão phu nhân cũng phải đi. Kiều thị dặn dò nha hoàn hoàn, Mai Như nhàn rỗi nhàm chán nhìn chằm chằm mình trong gương. Nhìn thấy trâm phượng kim trâm cài kín đầu, nặng trịch, phiền phức vướng víu, trang điểm tỉ mỉ nhưng nhìn kiểu gì cũng toàn là thô tục, không khác gì con khổng tước bị nhốt trong chuồng, thật là tức cười! Ở kiếp trước, Mai Như cảm thấy bộ dáng này của nàng quá mức xinh đẹp, còn Kiều thị thì chiều nàng đến cực điểm,vì thế cho dù nàng biến ra bộ dạng nào cũng không một câu chê cười. Chính vì thế, Mai Như có gu thẩm mỹ cực kỳ sai lệch. Chính nàng bây giờ cũng không muốn nhìn, nói gì người khác? Mai Như thầm nghĩ, khi trở về phòng, việc đầu tiên chắc chắn là phải đem tất cả mấy thứ này rút sạch xuống. Bất kể có sự việc nào xảy ra, bây giờ nàng đã trùng sinh trở lại. Những nỗi khổ của kiếp trước bây giờ lại giống như một giấc mộng, trong mộng tất cả đều là đau khổ, nàng chính là kẻ chịu đau, Phó Tranh chính là kẻ gây ra, bây giờ được sống lại, thế là quá tốt rồi. Đại tỷ đính hôn một năm nay, Mai Như mới chỉ mười hai tuổi, vẫn là Tam tiểu thư được sủng ái, mẫu thân vẫn còn sống, mà điều tốt nhất chính là nàng chưa gả cho Phó Tranh. Nghĩ như vậy, Mai Như nở nụ cười. Nàng hiện tại đang ở viện của Kiều thị, từ chính phòng đi ra gặp một đám người, Mai Như mặt liền biến sắc, chân liền dừng bước. Chỉ thấy trong đám ở giữa là một thân ảnh cao cao, khoác áo choàng màu trắng bạc, có thêu đóa hoa mai. Người nọ nhìn thấy Mai Như, vẫy vẫy tay" Tam muội muội " Có điều cánh tay đưa ra, tựa như cánh liễu đu đưa trong gió, như một đóa hoa trơ trọi trong gió lạnh, thoáng chốc làm người ta đau lòng. Mai Như im lặng. Đây là Nhị tỷ tỷ của nàng, Mai Thiến. Chính là người trong lòng của Phó Tranh. Cũng là một đích nữ được sủng ái như Mai Như. Những thứ mà hồi trước phụ thân khen nàng là đệ nhất mỹ nhân đều là khen cho nàng vui, không đúng sự thật, nhưng Mai Thiến lại hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu ấy. Mai Thiến sinh ra đã đẹp, thân thể mảnh mai, khi nhị phu nhân Ngô thị sinh nàng, Mai Thiến liền bị lão phu nhân đón về bên cạnh để nuôi dưỡng, từ nhỏ đã nhận được vô số sự chiều chuộng. Đêm hôm ấy, Mai Như bị Phó Tranh ôm, quấn quýt lấy nàng, nhưng bên tai nàng lại liên tục gọi" Thiến Thiến ", đêm trăng mơ mộng, thiến thiến tự như khói bay, Phó Tranh nhớ tới Mai Thiến, khiến Mai Như tan nát cõi lòng. Sáng sớm hôm sau, Phó Tranh tỉnh lại, Mai Như lạnh lùng cười nói cho hắn biết " Vương gia, Nhị tỷ của ta là đại tẩu của chàng, là đương kim thái tử phi, không phải khuê danh là Thiến Thiến mà chàng gọi mà là A Du... " A Du là tên Lão tổ tông đặt cho nàng ấy, vì thương nàng vừa sinh ra đã mất mẹ, hy vọng nàng một đời du dương tự tại. Không giống như Mai Như gọi là Tuần Tuần, bởi vì nàng làm việc không có quy củ, tính tình lại ngang ngược, cho nên Lão tổ tông đặt cho nàng khuê danh này, là muốn nàng theo các khuôn phép cũ. Sáng sớm hôm đó, Mai Như nói Với Phó Tranh, Vương gia, ta muốn ly hôn. Đó chính là quyết định lớn nhất trong đời Mai Như, nhưng cuối cùng không chống lại được ý trời, nàng mang thai rồi...... Nhưng mà, chỉ tiếc..... về sau cũng không còn.... Đêm nàng đánh mất cốt nhục của chính mình, Phó Tranh mặc một thân áo đen, ngồi suốt một đêm ở Đông Cung.... chỉ vì.......Nhị tỷ của nàng sinh non, bị rong huyết...... Thịnh Sủng Chi Hạ - Nhĩ NguyênReads 21,541Votes 162Parts 4Reads 21,541Votes 162Parts 4Complete, First published Mar 19, 2016Thể loại ngôn tình, trọng sinh cổ đại, 1v1, trạch đấu, hoàn. Sơ lược Kiếp trước bên trong, người người hâm mộ Mai Như gả được hảo, Yến vương chuyên sủng, vinh hoa phú quý. Hết lần này tới lần khác nàng cuối cùng tự sát mà chết. Trở thành cả đời thế thân, con rối, bị cả đời vắng vẻ, sống lại một đời, Mai tam cô nương thực không nghĩ lại như vậy nghẹn khuất!745trongsinh Thịnh Sủng Chi Hạ – Nhĩ Nguyên là truyện ngôn tình trọng sinh ngược tâm đặc sắc về Yến Vương phi Mai Như kiêu căng phách lối bị Yến Vương Phó Tranh một đời ghẻ lạnh xem như thế thân. Đằng sau bức màn sủng ái che giấu nỗi khổ chẳng ai thấu. Kiếp trước người người hâm mộ Mai Như lấy tấm chồng tốt, hưởng trọn sự sủng ái của Yến Vương lẫn vinh hoa phú quý. Thế nhưng cuối cùng nàng lại chết vì tự sát. Cả một đời làm thế thân, cả một đời làm con rối, cả một đời bị ghẻ lạnh. Sống lại kiếp này, Mai tam cô nương thật sự không muốn chịu đựng nỗi uất ức như vậy nữa! Tóm tắt bằng một câu Đằng sau bức màn sủng ái che giấu nỗi khổ chẳng ai thấu. ****** Kiếp trước Mai Như kiêu căng phách lối là nữ nhi được nuông chiều, lại phải lòng Phó Tranh, cun cút như con cún nhỏ vẫy đuôi theo chủ, chỉ cần chàng nhìn 1 cái lập tức bỏ qua tất cả để đến. Trọng sinh kiếp này Mai Như không có bàn tay vàng, vẫn không tâm cơ và cũng chả tỏa sáng mấy. Trải qua mười mấy năm mài mòn tình yêu, dùng nửa đời để yêu, để hy vọng, để trông ngóng một người, cho đến khi người và đời giày xéo, mài mòn nàng đến rỗng tâm. Cái khoảng trống đó, nói lấp là lấp được sao?! Kiếp trước, Phó Tranh là hoàng tử không được sủng, yêu chị của nữ Mai Như đẹp như thiên tiên lại dịu dàng tốt tính, nhưng cưới Mai Như làm vương phi. Sau đó là chuỗi ngược ngược ngược, ngược đến khi tình cạn tâm mòn. Kết cục chỉ còn một nỗi uất hận hận hận của nàng dành cho hắn. Kiếp này, Phó Tranh gặp Mai Như trước, lại phải lòng nàng. Một Phó Tranh thiếu tình thương nên chưa từng biết thế nào là thương, thế nào là yêu một người. Thật tình rất đáng hận, cũng vô cùng đáng thương.

thịnh sủng chi hạ