Trình bày: Như Quỳnh. 1. Xuân đã đến rồi gieo rắc ngàn hồn hoa xuống đời. Vui trong bình minh muôn loài chim hót vang mọi nơi Đẹp trong tiếng cười cho kiếp người tình thêm đắm đuối. Nằng xuân đem vui với đời Kìa trong vạt nắngkìa trong vạt nắngNhịp xuân tràn Những bài thơ hay về tình yêu. By NK Duy. 11/07/2013. 0. 887. Share. Facebook. Twitter. Pinterest. WhatsApp. Con gái Trời sinh con gái dễ thương Chỉ còn cao nguyên, nỗi nhớ và anh Với giọt mưa rơi tí tách trên cành Với kỷ niệm xa tầm tay vời vợi Với nỗi buồn, với giọt lệ long lanh Cảm hứng "nữ quyền" trong thơ Xuân Quỳnh. 07/03/2011 - Quản trị. Là nữ thi sĩ, thật tự nhiên, Xuân Quỳnh có một quan niệm riêng về giá trị cũng như hạnh phúc của người nữ, trong cái nhìn tổng quan của chị về những giá trị sống, giá trị thơ ca, cũng như cuộc đời Xuân Quỳnh (1942-1988) là một nhà thơ nữ tiêu biểu hàng đầu của nền văn học Việt Nam hiện đại nửa cuối thế kỷ 20. Nhắc tới Xuân Quỳnh, người ta liên tưởng đến ngay những dòng thơ ngập tràn tình yêu với phong cách rất riêng. Suốt quãng đời cầm bút của mình, bà đã để lại cho đời…Tiếp tục đọc→ Tám mươi sáu. Đang vui vẻ với ông về buổi giao lưu đáng nhớ ấy thì nhà thơ Hoàng Quý hớt hải chạy về, chìa ra khoe tập ảnh vừa chụp buổi giao lưu giữa nhà thơ Xuân Sách và những người hâm mộ tại Đà Lạt. Tôi thấy có một bức ảnh khá đẹp, chụp giàn đồng ca của Sang khổ năm, cũng từ hình tượng sóng Xuân Quỳnh nhận thức thêm một đặc trưng nữa của tình yêu là nỗi nhớ. Tình yêu luôn đi liền với nỗi nhớ. "Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được". Tình yêu lứa đôi thường được biểu hiện bằng nhiều trạng thái tình cảm và nỗi nhớ là tình cảm tiêu biểu nhất. 2NuQWj. Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ ❤️️ Tuyển Tập 90+ Bài Hay Nhất ✅ Tuyển Chọn Lời Thơ Thể Hiện Nỗi Niềm, Tâm Tư Trong Tình Yêu. Những Bài Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Hay NhấtBài Thơ Tình Yêu Và Nỗi NhớBài Thơ Khoảng Cách Tình Yêu Và Nỗi NhớThơ Xuân Quỳnh Tình Yêu Và Nỗi NhớThơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ FacebookThơ Hay Về Tình Yêu Và Nỗi NhớTình Yêu Và Nỗi Nhớ Thơ Ngắn GọnThơ Tình Và Nỗi NhớCâu Thơ Về Nỗi Nhớ Trong Tình YêuTrang Thơ Tình Yêu Và Nỗi NhớThơ Tình Mưa Và Nỗi NhớTập Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Những Bài Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Hay Nhất gửi tới bạn đọc tham khảo. Nhớ EmTác giả Đức Trung Không nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ emKhi trái tim cứ ngập tràn thương nhớ!Trong xa cách, buồn vui đều trăn trởAnh nhớ em hoài… không thể nào quên. Nỗi nhớ hiền hoà và rất dịu êmMong ước chúng mình bên nhau tha thiếtCó những lúc nỗi buồn như băng tuyếtKhi chúng mình ly biệt phải không em? Từ lúc yêu em – mở cửa trái timAnh thấy cuộc đời như là một nửaNửa còn lại em ghép vào thêm nữaThành trọn cuộc đời chan chứa yêu thương! Anh muốn tình mình như thể đại dươngĐể suốt đời cứ mênh mông bát ngátNhững lúc triều dâng… xôn xao biển hátLà tấm lòng khao khát đó em ơi…! Em như hoa hồng sắc thắm đỏ tươiLuôn ngào ngạt tỏa hương thơm quyến rũAnh thấy em về trong từng giấc ngủNỗi nhớ dâng đầy chan chứa không nguôi..! Biển Nỗi Nhớ Và EmTác giả Chưa rõ Anh yêu em như tình yêu biển cảSóng miên man reo khúc hát diệu kỳEm yêu anh theo con sóng lao điCứ lao đi … cùng tình anh say đắm Biển mênh mông như tình anh sâu thẳmKhẽ ru em tiếng sóng vỗ thì thầmĐưa em về một nơi rất xa xămChốn xa xăm … bình yên và nỗi nhớ Biển thơ ngây cồn cào từng hơi thởCó những khi sóng ào ạt xô bờRồi lặng thầm thả nhẹ sóng vu vơEm vu vơ … dỗi hờn anh chẳng đến … Gửi Em Nỗi NhớTác giả Phạm Hải Đăng Chiều về, trời đổ mưa tuônPhải chi trời cũng dỗi hờn như tôiLàm sao gửi nhớ đến người ?Cho hai nỗi nhớ thành đôi vợ chồng ! Bâng khuâng hỏi khéo tim hồngBên này bên đó có mong có chờĐêm nằm đầu gác gối mơHỏi nơi phương ấy người giờ ra sao ? Cứ chiều lòng dạ nôn naoNăm chờ tháng đợi ngày trao ân tìnhNhớ không em, chuyện chúng mìnhTỏ tình “mắc cỡ” nín thinh mỉm cười ! Nhớ nhiều ánh mắt bờ môiKhi đôi tay nắm chẳng lơi chẳng rờiĐể trăng nay nhú qua đồiGửi em nỗi nhớ đến người anh yêu! Gửi tặng bạn đọc tham khảo 🔰Thơ Tình Yêu 2 Câu🔰 ấn tượng nhất Bài Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Cùng tìm hiểu nội dung Bài Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ bạn nhé. Tình Yêu Và Nỗi NhớTác giả Gió Phương Nam Nơi anh đang vào mùa xuânnơi em bắt đầu vào hạnối nhau chung dòng sông mẹnối nhau chung một vầng trăng Giờ anh đang mùa tuyết tanlá hoa khoe tràn hương sắcmà em đang mùa nắng nỏđất phơi hạt muối quê mình Bước chân ngày anh đi xatiễn đưa một trời nhung nhớgiọt sương lăn vào trong mắttrắng đêm mấy nỗi buồn tênh Đắng môi bên ly rượu cayđiệu Tango dập dìu khói thuốcchợt nhớ em lòng quay quắtanh tìm về khúc dân ca Vacxava…Vacxava…gửi về em đóa hoa hồng thắm đỏgửi về em nụ hôn anh và nỗi nhớ quê nhà. Tình Yêu Và Nỗi NhớTác giả Thu Trần Ngay từ lần đầu tiên gặp ngườiLà em đã biết trái tim mình lên tiếngMột cảm giác bồi hồi xao xuyếnNgười đi rồi mà em vẫn còn lưu luyến Ai xui khiến chi một lần gặp gỡĐể rồi muôn thủơ em không thể nào quênĐể rồi tim này một lần nữa phải lao đaoĐể rồi hai đứa phải khổ đau Người ơi! Giờ em biết phải làm sao?Khi nỗi nhớ thương luôn dâng tràoEm muốn thét rào lên cho cả thế giới biết rằng …Em đang yêu … Một tình yêu ngược đường, ngược nắngMột tình yêu cay đắng nhiều hơn hạnh phúcVà đôi lúc em muốn buông bỏ đi tất cảNhưng em không làm được người ơi Khi tình yêu đã lớnNỗi xa cách là một điều đau đớnNgười có biết khi màn đêm buông xuốngEm thấy mình thật cô đơn và trống vắng Em lắng nghe từng hơi thở của chính mìnhEm nghe từng cơn đau quằn quạiĐang giày xé trong nỗi nhớ cồn càoTình yêu nào đang dạt dào trong em. Tình Yêu Và Nỗi NhớTác giả Kim Trung Anh ở thủ đô, đất ngàn năm văn hiếnĐứng giữa triệu người, gửi nỗi nhớ cho emDẫu vẫn gặp nhau trong giấc ngủ đêm đêmMà nỗi nhớ em chẳng bao giờ vơi bớt. Hà Nội mùa thu, những chiều mưa không ngớtAnh thả nỗi buồn theo cơn gió lang thangGửi đến Sài Gòn một cảm xúc mênh mangVà gửi đến em chút mùi hương hoa sữa. Anh gửi trái tim cùng tình yêu anh nữaLà ánh mặt trời xua băng giá trong emLà ánh lửa hồng luôn soi sáng trong đêmĐể mãi theo em, trên đường dài…vạn nẻo Tuyển chọn chùm 🌻Thơ Chia Tay Người Yêu Hay🌻 tâm trạng nhất Bài Thơ Khoảng Cách Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Chia sẻ đến bạn đọc lời Bài Thơ Khoảng Cách Tình Yêu Và Nỗi Nhớ hay nhất. Khoảng Cách, Tình Yêu Và Nỗi NhớTác giả Chưa rõ Không biết giờ này người bên ấy ra sao?Có còn yêu em như ngày đầu mới chỉ bóng em hiện về trong thoáng chốc,Rồi vùn vụt bay đi như ảo giác mộng thường. Đời ngăn mình hai đứa phải hai phương,Khoảng cách là những đại dương, vùng trời rộng đôi lúc ngay cả điều mơ ước,Được bên nhau… cũng thấy khó vô cùng. Không biết giờ này anh có biết hay không?Em nhớ đến anh hơn những gì gọi… nhớTừng đêm buồn chỉ mình em cùng gió,Thì thầm cho nhau nghe niềm rung cảm cho người. Em nhớ anh… Chỉ biết nhớ vậy thôi!Bởi khoảng cách bao la em làm sao đắp nổi?Chỉ biết lặng im nghe tiếng lòng thầm gọi…“Phải hoán đổi làm sao em mới được bên người?” Khoảng cách, tình yêu, nỗi nhớ… chơi vơi. Thơ Xuân Quỳnh Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Lời Thơ Xuân Quỳnh Tình Yêu Và Nỗi Nhớ nhẹ nhàng và sâu lắng. SóngTác giả Xuân Quỳnh Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ. AnhTác giả Xuân Quỳnh Cây bút gẫy trong tayCặn mực khô đáy lọÁnh điện tắt trong phòngAnh về từ đường phốAnh về từ trận gióAnh về từ cơn mưaTừ những ngày đã quaTừ những ngày chưa tớiTừ lòng em nhức nhối… Thôi đừng buồn nữa anhTấm rèm cửa màu xanhTrang thơ còn viết dởTách nước nóng trên bànVà lòng em thương nhớ… Ở ngoài kia trời gióỞ ngoài kia trời mưaCây bàng đêm ngẩn ngơNước qua đường chảy xiếtTóc anh thì ướt đẫmLòng anh thì cô đơnAnh cần chi nơi emSao mà anh chẳng nói Anh, con đường xa ngáiAnh, bức vẽ không màuAnh, nghìn nỗi lo âuAnh, dòng thơ nổi gió…Mà em người đời thườngBiết là anh có ở! Nói Cùng AnhTác giả Xuân Quỳnh Em biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâuSự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn. Thơ Tình Cuối Mùa ThuTác giả Xuân Quỳnh Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cảLối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may. Hoa Cỏ MayTác giả Xuân Quỳnh Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến chuyển sang mình ai gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió,Lòng như trời biếc lúc nguyên cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ mayÁo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,Ai biết lòng anh có đổi thay? Tổng hợp lời 💫Thơ Tình Buồn Về Tình Yêu💫 sâu sắc nhất Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Facebook Mời bạn tham khảo những dòng Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Facebook độc đáo nhất. Thành Phố Tình Yêu Và Nỗi NhớTác giả Nguyễn Nhật Ánh Hàng me xanh ngắtCó tự bao giờMà nay đứng đóCho em làm thơ Con đường ta quaĐến nay bao tuổiEm qua trăm tuổiEm lại nghìn lầnSao còn bối rốiKhi cầm tay anh. Bầu trời hình vuôngNằm trên cao ốcMặt trời đứng nấpSau những mái nhàĐể dành bóng mátCho người đi xa. Em ơi, lắng taiNghe thành phố thởBằng tiếng sóng vỗDưới những thân tàuBằng hương rừng giàTrên vai bộ độiBằng hương đồng niên xung phongBằng mùi dầu xăngBằng bao tiếng độngÂm thanh cuộc sống. Gõ đến ngày đêmAnh đi cùng emQua trăm góc phốLòng chẳng hề quênTừng viên đá nhỏ. Nay chiến trường xaDẫu nhiều gian khổTrái tim thành phốVẫn đập trong ngườiNhư là cuộc sốngNhư là tình yêuNhư là nỗi nhớSuốt đời mang theo. Nhớ AiTác giả Chưa rõ Nhớ ai khắc khoải đợi chờĐể vần thơ ấy viết mờ hẳn điNhớ ai lệ ướt hàng miĐêm đông lạnh giá những khi một mình Nhớ ai ôm trọn bóng hìnhMàn đêm rơi xuống vô tình ai hayCô đơn lặng lẽ đêm nayNhớ ai cho thỏa cơn say đêm dài Trăng khuya lạnh lẽo thương hoàiLuồn qua khe cửa rớt ngoài song thưaSương mờ gọi gió đung đưaCon tim loạn nhịp vẫn chưa chút tình Ngày mai đón ánh bình minhNắng vàng trải rộng lung linh sắc màuCho hai nỗi nhớ tìm nhauVườn trầu đợi để hương cau kết tình. Có Lúc Nào Anh Nhớ Đến EmTác giả Chưa rõ Có lúc nào anh chợt nhớ đến khao khát trong đêm dài trăn mong được cùng hoà chung nhịp men tình cho thoả nỗi ước ao. Có lúc nào anh tự hỏi tại mình lại cách xa nhau đến ở cạnh để nghe lời em vui buồn kỷ niệm của đôi ta. Có lúc nào vầng trăng vỡ chia bóng tối trải dài con phố ai biết cuộc tình đang say một ngày chẳng nồng thắm đậm sâu. Có lúc nào tim anh chợt nhói ước muốn thời gian quay trở chúng mình được ở bên nhau thu về ….Không khắc khoải nhớ mong…!!!! Top những dòng ✨Thơ Tình Yêu Ngắn Gọn✨ và đặc sắc Thơ Hay Về Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Tuyển tập câu Thơ Hay Về Tình Yêu Và Nỗi Nhớ ấn tượng nhất. Đơn Côi Nỗi NhớTác giả Đào Nguyễn Em vẫn biết mình xa ngàn dặmĐể đêm buồn gửi gắm vào thơNhiều khi lệ chảy hoen mờNhớ anh chỉ biết mộng mơ hão huyền Anh có hiểu tình duyên vụn vỡKhiến cho mình đau khổ lắm không?Sầu đau nghẹn đắng trong lòngBởi bao thề hẹn chờ mong mất rồi Ôi cách trở sầu rơi đọng mãiBiết xa rời nhưng phải làm sao..?Nhìn nhau mắt lệ tuôn tràoPhải quên người hỡi…? Dù bao nghĩa tình Anh vẫn chỉ làm thinh chẳng nóiCó biết rằng …?em hỏi mà đauNgồi đây với nỗi âu sầuBỗng nghe mặn chát từ đâu tạo thành Bao kỷ niệm ngày xanh đã mấtNghĩ lại rồi thấy thật xót xaMình em lặng ngắm trăng tàGặm thêm khoảng cách tình ta héo mòn…! Cõi MơTác giả Như Khuyên Em hứng đầy đôi tayTinh yêu và nỗi nhớEm gánh đầy hai vaiNỗi khao khát đợi chờ Em chờ anh từ thuởĐất trời còn ban sơĐến bây giờ gặp gỡVẫn chập chờn trong mơ Giấc mơ hồng diễm tuyệtTình còn vương tóc mâyTrăng tròn rồi lại khuyếtThuyền mộng vẫn chưa đầy Tình nửa vời anh đếnEm nguyên bước theo vềĐêm say vờn bóng nếnThiên đàng hay cỏi mê. Hoài Nhớ Người ƠiTác giả Hoài Nhớ Em biết nói làm sao để anh hiểuCõi lòng em đã triệu nặng thương đauĐã bao năm em cứ mãi trốn tìmCái hạnh phúc thực hư đầy mộng ảo. biết nói làm sao để anh hiểuCõi lòng em đã triệu nặng thương đauĐã bao năm em cứ mãi trốn tìmCái hạnh phúc thực hư đầy mộng ảo. Em đã biết con tim em băng giáBởi đường tình luôn ngang trái riêng emĐêm về đêm,em trốn vào dĩ vãngTìm tuổi thơ mơ mộng của hồn nhiên. Đời luôn phiên những cuộc tình gian dốiEm đâu ngờ em đã phải lòng anhThời gian ngắn,đủ để yêu người hỡi?Hỏi riêng mình…có thật là đã yêu? Xin ai đó giúp tôi câu hỏi nhỏCó thật lòng hay phút chốc ái ân?Dẫu biết rằng thời gian chưa đủ hiểuChuyện chúng mình như tiếng sét yêu đương… Biết đường đời luôn gập ghềnh sống gió?Biết tương lai có như mộng ước chăng?Biết hạnh phúc không như người hằng mong?Nhưng em vẫn hoài thương niềm nhung nhớ… Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Thơ Ngắn Gọn Gợi ý những bài Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Thơ Ngắn Gọn đặc sắc nhất. Nhớ Người YêuTác giả Chưa rõ Anh nhớ em nhiều em biết khôngNhớ se lòng đất cạn lòng sôngPhải chi anh gửi cho em đượcNỗi nhớ đêm đêm quặn đáy lòng Anh nhớ em nhiều em biết khôngNhớ tù mùa hạ sang mùa đôngMốt mai anh gửi cho em nhéNổi nhớ thương em để nhớ cùng. Chợt Nhớ AnhTác giả Ngược Miền Thương Nhớ Rét vụng theo về nhắc nhớ anhVà mưa ghé vội đọng khe mànhLoa kèn ấp mộng bông cài trắngCỏ xước chen tình lá điểm xanhNhững tưởng đêm tàn vun ái lỡNào hay khắc lụi giấu mơ thànhVườn xưa kỷ niệm mây kề luyếnCứ ngỡ xuân trào lệ lướt nhanh. Nhớ AnhTác giả Hảo Trần Nhớ anh em gửi vào thơGửi thương gửi cả ngẩn ngơ trong lòngTrời chiều ai thả nhớ mongEm gom sợi nắng về hong nỗi niềm Gần nhau cảm thấy bình thườngVắng nhau mới thấy vấn vương trong lòngDấu niềm thương nhớ mênh môngVào thu xanh biếc, vào hồng chân mây Lúc gần thương nhớ đâu đây..?Khi xa mới biết … đời này có anhĐêm nằm thao thức năm canhVần thơ em viết, tặng dành mình ơi… Trọn bộ lời 🍃Thơ Tình Yêu Bất Hủ🍃 lãng mạn nhất Thơ Tình Và Nỗi Nhớ Thơ Tình Và Nỗi Nhớ thể hiện tâm tư trong cuộc tình đôi lứa ý nghĩa nhất. Màu Của Nỗi NhớTác giả Chưa rõ Anh vẽ nỗi nhớ em bằng gam màu của biểnThương nhớ dạt dạo như sóng vỗ thân tàuTrong giấc mơ anh, em là hình ảnh của những sắc màuNhung nhớ, thương yêu và hạnh phúc! Anh vẽ nỗi nhớ em bằng gam màu của đấtDẫu khô cằn nhưng mạnh mẽ với thời gianNỗi nhớ em vượt trên đỉnh non ngànTheo vạn dặm hành quân chân anh bước Anh vẽ nỗi nhớ em bằng gam màu non nướcPhủ mây trời toả lắng đọng yêu thươngAnh nhớ em trên mọi dặm đườngHình bóng em khắc vào tim anh đó Nỗi nhớ em anh vẽ bằng gam màu của gióGửi theo ánh mặt trời thức em dậy mỗi sớm maiDù hai ta xa cách vẫn còn dàiTình yêu em vẫn vẹn nguyên theo từng hơi thở Anh vẽ em bằng màu của nỗi nhớNguyện trao mình là hoạ sĩ của riêng emBức tranh cuộc đời anh có em tô đẹp thêmBằng gam màu của tình yêu và nỗi nhớ…Anh nhớ em thật nhiều! Lỗi Định MệnhTác giả Bạch Tiểu Phụng Nếu có thể một lần thôi cũng đượcTa có nhau dẫu biết trước xa rờiÔi tình yêu và nỗi nhớ xa khơiDành cho em cả một đời thương nhớ Hương Quỳnh khơi khi tình yêu chớm nởHạnh phúc kia sao vội lỡ cung đànRồi mai này khi em bước sang ngangTình phai phôi ta ngập tràn cay đắng Anh bước vội bên tình yêu thầm lặngNỗi nhớ em thêm sâu lắng canh dàiDẫu rằng anh có sánh bước bên aiVẫn thương em dù là sai hay đúng Đông đã về gió nhẹ lay lá rụngViết đôi câu lòng nao núng vô chừngNgày chia xa ta trở thành người dưngHay vẫn yêu và không dừng lại được Anh thở dài khi tình yêu đánh cượcLắm si mê và nhu nhược cho rằngNếu bên nhau là điều quá khó khănThì thôi quên tim cố dằn chôn kín Kết bài thơ với nỗi đau câm nínLỗi định mệnh bởi nơi chính lòng mìnhTình trong tâm và tim mãi lặng thinhHẹn kiếp sau mình có nhau em nhé… Những Đắm Say ĐờiTác giả Duy Giang Tuổi thơ thích ham chơiTrong khung trời quê nhỏThả diều mơ với gióTắm lội cùng cá bơi . Khi thấy yêu bầu trờiThắm tươi ngàn hoa láLà khi hồn biết thảVào chốn mộng xa xôi . Tình yêu và nỗi nhớTrong tim biết đầy vơiMắt luôn tìm hướng mớiĐể chân bước yêu đời. Nhiều niềm vui chợt tớiNhiều nỗi buồn chơi vơiKhiến lòng tôi trăn trởMượn bút gửi thơ đời . Khi nâng chén trà đắngLúc nhìn trăng sáng tươiKhi bên ly rượu trắngTôi say sưa với đời . Những bước chân không hẹnGặp bạn mới kết chơiCon thuyền như thêm gióĐể buồm căng gió khơi . Tôi đắm say muôn lốiTôi thả thơ với đờiTôi đắm say cuộc sốngTrong thơ đầy muôn nơi Giới thiệu thêm đến bạn đọc bộ ☀️Thơ Hay Ngắn 2 Câu☀️ Câu Thơ Về Nỗi Nhớ Trong Tình Yêu Trọn bộ các Câu Thơ Về Nỗi Nhớ Trong Tình Yêu độc đáo nhất được sưu tầm tại NhớTác giả Hoài Nhớ – Hoài Nam Vẫn là em, đôi môi hồng trông nắngÁnh mắt huyền lóng lánh dưới hàng miVà giọng nói tiếng cười như thửơ trướcNhưng sao anh thấy lạ đến không ngờ Giữa trưa hè anh cứ ngỡ là mơNhưng không em…đó hoàn toàn là thậtXa nhau rồi,chắc hẳn người chẳng nhớTấm hình xưa… người gửi tặng cho tôi..Tôi vẫn giữ và tìm về quá khứEm xa rồi… tôi vẫn mãi hoài thương… Gửi NhớTác giả Chưa rõ Gửi về em chiều tím của riêng anhKhi Thu say chín trên cành hoa sữaNỗi nhớ thương gửi heo may một nửaNửa dỗ dành an ủi kẻ đường xa. Gửi về em hơi ấm của hôm quaVòng tay siết tấm lưng thon hờn nhớĐiều chưa nói còn ngại ngùng dang dởLoạn tim mình gõ nhịp đập vì ai. Gói ngày dài, tháng đợi đón giêng haiXuân trổ bông hóa cánh đồng hoa thắmTa dìu nhau dệt cung đường ươm mộngGởi tim mình cho tim ấy thành đôi. Đêm Thương NhớTác giả Khắc Tâm Đêm khuya ngắm ánh trăng vàngMiên man gợi nhớ muôn ngàn mến thươngNgày xưa ta học cùng trườngMến nhau anh khắc chữ thương trong lòng. Tháng ngày anh đợi, anh mongNhưng nào trông thấy bóng hồng năm xưaNhớ thương biết mấy cho vừaGiờ đây anh nhớ chợt mưa trong lòng. Hỡi người năm cũ nhớ khôngChiều nao anh đứng bờ sông đợi chờ?Qua bao ngày tháng mộng mơGiờ đây anh lại thẫn thờ nhớ ai. Trang Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Trang Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ gửi tới bạn những lời thơ ngọt ngào, chan chứa nhiều tâm tình. Ta Chẳng Còn Gì Để Mất, Em ƠiTác giả Sgecstasy Anh viết nỗi buồn mình trên giấy trắngPhơi cuộc tình dưới nắng cho mau khôXếp làm thuyền anh thả xuống mặt hồTheo dòng nước thơ tình trôi ra biển Thơ anh viết, tình yêu và nỗi nhớTa chẳng còn gì để mất, em ơiNgủ đi em yêu, yên giấc ngàn đờiỞ nơi đó em không còn đau khổ Thiên đàng có không em, cây hạnh phúcTrần gian anh đi tìm chẳng thấy đâuCon dốc đời anh leo hoài không tớiNửa cuộc đời bỗng thấy tóc bạc đầu Anh viết nỗi buồn mình bằng nước mắtEm thấy không lệ anh rớt bên trờiĐêm, mơ thấy em về trong giấc ngủChúng mình nhìn nhau nói không nên lời Bài thơ buồn mới viết được phân nửaMà trong lòng đã quặn thắt nỗi đauThôi em nhé, anh không muốn viết nữaGiọt lệ tình rơi mãi đến ngàn sau Nỗi Nhớ Không TênTác giả Chưa rõ Có những nỗi nhớ chẳng biết gọi tênCứ cồn cào da diếtTình yêu ngày xưa như làn mây trắngTrôi mất rồi em có tiếc không em? Có những nỗi nhớ không thể nào quênCứ ùa về lặng lẽNhư chiều nayKhi gió về hương hoa bay nhè nhẹEm còn nhớ không em? Có những nỗi nhớ chẳng biết gọi tênTừ khi em đi không lời tạm biệtNgày tháng dần trôiEm ở phương xa chắc nào có biếtAnh luôn nhớ về em. Có những nỗi nhớ không thể nào quênNhớ giàn quỳnh anh, nhớ bằng lăng hoa sữaNhưng dường như chỉ là tình đơn phương thầm lặngEm nào có nhận ra? Có những nỗi nhớ chẳng thể nào xaDù anh cố quên muốn xóa đi hình bóngNhưng thời gian cứ mang về những khoảng không vô tậnĐể anh trôi vào nhạt nhòa yêu thương. Nỗi nhớ màu gì, nỗi nhớ không tên?Trắng xóa mong manh, tím buồn chờ đợiChút tình nhỏ sao nhẹ như làn khóiYêu dấu xa vời, nỗi nhớ không tên. Lạc LõngTác giả Chưa rõ Tâm sự biết nói với aiMột mình với hơi thở dài trong đêmNỗi buồn cứ mãi buồn thêmTừng giọt nước mắt nhớ em lăn dài Yêu em có gì là saiHay tại số phận ngang trái của mìnhVì em đã có cuộc tìnhVì em đã có bóng hình nhớ mong Tình tôi thơ thẫn trên sôngNhư cánh hoa tàn theo dòng nước trôiNhìn người hẹn ước sánh đôiTrong lòng lại thấy lẻ loi bội phần Tình tôi trao em vô tậnMượn rượu giải sầu rồi nhận men sayEm đâu hiểu được lòng nàyChỉ mình tôi nhận đắng cay tình sầu Tình đẹp tình ở nơi đâuBao giờ mới được những câu hẹn thềDù cho tình có não nềNhưng tôi vẫn mãi nghĩ về nơi em. Điểm qua 💫Những Câu Thơ Hay Về Tình Yêu Và Cuộc Sống💫 đặc sắc nhất Thơ Tình Mưa Và Nỗi Nhớ Bộ sưu tập lời Thơ Tình Mưa Và Nỗi Nhớ độc đáo nhất. Bạn tham khảo ngay nhé. Tâm Sự Giọt MưaTác giả Ngọc Dung Chiều nay mưa lại miên man !Giọt thương, giọt nhớ vỡ tràn giọt mongGiọt nào… nhỏ xuống má hồng ?Giọt nào… nhỏ xuống giữa lòng người thương ? Giọt nào… thành giọt lệ vương ?Giọt mơ …nhỏ xuống thành nguồn tương tư ?Giọt nào… là giọt thật hư ?Giọt se …muối mặn rã nhừ bờ môi ? Giọt nào… nhỏ xuống thành đôi ?Giọt thầm… nhỏ xuống mồ côi một mình ?Giọt nào… nhỏ xuống người tình ?Giọt côi… nhỏ xuống phận mình bơ vơ ? Giọt nào… nhỏ xuống thành thơ ?Giọt hoang… nhỏ xuống thành bờ sông trôi ?Giọt nào… nhỏ xuống ao đờiGiọt ươm… nhỏ xuống cho tươi ngô đồng ? Giọt nào… nhỏ xuống lưng còng ?Giọt trong… nhỏ xuống cho lòng em vui ?Giọt nào… nhỏ xuống mảnh đời ?Giọt tươi… nhỏ xuống những nơi khô cằn ? Giọt nào… thành giọt hoa đăng ?Giọt tan… thành giọt mây giăng lưng trời ?Giọt nào… nhỏ xuống hồn tôi ?Giọt tình… nhỏ xuống cho người tôi thương ?!… Mưa Và Nỗi NhớTác giả Thành Quí Ngày gặp em…anh dệt bao lãng cách xa…buồn chán ngấy tâm gió nào…còn quanh quẩn hoàng nỗi nhớ…cho lòng thêm quạnh quẽ. Tôi về đây…thánh sáu chiều mưa đi rồi…ve chẳng nói yêu đằng xa…là bão táp trùng nỗi nhớ…đong đầy chiều hiu hắt. Mưa gió ơi…xin đừng hung tợn hiền hòa…để tình ái lên bước xa…là mỗi góp đắp tình mãi…mặn nồng theo năm tháng. Tôi viết thơ…giữa vùng mưa giăng đến em…trong từng nét gieo giọt thấm…lem đầy trang giấy bao tình…nhân bội nỗi nhớ nhung. Tôi đợi em…bên khoảng trời trống tình mưa…từng giọt lối đi đường đời…còn mãi bước lê nỗi nhớ…yêu em…người có hiểu? Đêm MưaTác giả Chưa rõ Đêm buồn lặng lẽ… một mình tôiNhìn mưa rơi… chợt thấy bồi hồiThao thức chờ đợi… người xưa đếnCó lẽ người ta… chẳng đến rồiNgậm ngùi nhìn cánh… phượng vĩ rơiVe ngân dạ khúc… thật bùi ngùiHạ chưa kịp đi… thu vội tớiTừ nay ta đã… mất nhau rồiDuyên nợ hai ta… đã hết rồiBận lòng vương vấn… chi người ơi !Tâm tư khắc khoải… mang sầu nhớMột mình trăn trở… giữa đêm mưa. Chia sẻ thêm đến bạn đọc lời 🌵Thơ Tình Yêu Chế 2 Câu Hài Hước🌵 Tập Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ Tập Thơ Tình Yêu Và Nỗi Nhớ nói về chuyện tình cảm đôi lứa hay nhất. Nỗi Nhớ Trong ĐêmTác giả Hạnh Nguyễn Em yêu anh sao cồn cào nỗi nhớNhớ thật nhiều khắc khoải mỗi đêm thâuĐã nhiều lần em thao thức thật lâuĐể lần tìm thật sâu trong nỗi nhớ Có những đêm em cuộn mình trăn trởHoang hoải tìm hơi thở ấm nồng xưaTình yêu anh như cơn gió ban trưaThoảng qua rồi để mình em nỗi nhớ Em và anh hai đứa ở hai bờDòng sông nhớ sao mà dài rộng thếEm giang tay nhưng sao ôm không xuểNỗi nhớ anh tràn trề đến chơi vơi. Nếu biết yêu mà đau khổ người ơiThì em nguyện cả đời xin cô lẻMột mình em xin lặng lẽ đơn côiĐể khỏi u sầu, khỏi nhớ người ơi! Sân Ga Chiều Em ĐiTác giả Xuân Quỳnh Sân ga chiều em điMênh mang màu nắng nhạtBụi bay đầy ba lôBụi cay xè con mắt Sân ga chiều em điGạch dưới chân im lặngBóng anh in thành tàuTóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em điBàn tay da diết nắmVừa thoáng tiếng còi tàuLòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em quaNhững phố phường nhộn nhịpBỡ ngỡ trong ánh đènCòn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em quaNhững sương chiều mưa tốiDặm đường xa nắng dãiChuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòngNhớ về nơi ta ởMùa thu vàng đường phốLá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơTiếng thở đều con nhỏMàu hoa trên cửa sổQuán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sôngRa đi rồi trở lạiHà Nội ơi Hà NộiSân ga chiều em đi. ChoTác giả Chưa rõ Cho tôi gọi em là cố nhânVì đã từng làm tôi thương yêu nhiều lắmVì đã từng làm cho tôi say đắmLạc lối đi về giữa những góc phố quen Cho tôi gọi em là người đã từng quenĐã từng một thời nhớ nhung dù không một lần hò hẹnĐã từng một thời làm cho tôi bẽn lẽnMỉm môi cười khi chợt nhớ đến ai… Cho tôi cất em vào quá khứ – không phải là tương laiBởi có cố gắng cũng chỉ là ảo vọngTôi mang em theo cùng những điều tuyệt vọngTa lỡ một chuyến tàu đành rời bến xa nhau Cho tôi lãng quên – mà không cần giã từ đâuDù một câu nói cũng làm tôi đau nhiều lắmTôi cắn môi cho tim mình tĩnh lặngCho nhớ nhung này hãy gọn ghẽ ngủ say Tôi ở đây – và em cũng ở đây… Đề bài Về bài thơ “ Sóng” của Xuân Quỳnh, có ý kiến cho rằng “ Bài thơ thể hiện quan niệm rất mới mẻ và hiện đại của Xuân Quỳnh về tình yêu”. Nhưng lại có ý kiến khác cho rằng “Bài thơ thể hiện quan niệm về tình yêu mang tính truyền thống”. Từ cảm nhận về bài thơ “ Sóng” hãy bình luận những ý kiến trên? Bài làm Tình yêu là một đề tài quen thuộc trong thơ ca hiện đại VN. Có lẽ đối với người đã hoặc đang yêu, chỉ cần khi nhắc đến hai chữ “Tình yêu” là chúng ta không khỏi bận lòng nghĩ đến mối tình nào đó, người mà luôn ẩn sâu trong trái tim của mình. Chắc hẳn chỉ có ai được yêu và đã từng trải qua tình yêu mới thấy hết được những cung bậc mà tình yêu đem lại hồi hộp, lo lắng, ghen tuông, hi vọng và nỗi khắc khoải nhớ nhung… tất cả đều đan xen, trộn lẫn khó phân tách. Bài thơ “Sóng” của nhà thơ XQ được sáng tác năm 1967 in trong tập “Hoa dọc chiến hào” năm 1968 là một bài thơ đã diễn tả hết mọi cung bậc tâm trạng ấy của những con người đang yêu. Đó là tiếng lòng của người phụ nữ giàu lòng trắc ẩn, khao khát mạnh mẽ trong tình yêu đôi lứa. Đã có nhận định về tác phẩm “ Bài thơ thể hiện quan niệm rất mới mẻ và hiện đại của Xuân Quỳnh về tình yêu”. Nhưng lại có ý kiến khác cho rằng “Bài thơ thể hiện quan niệm về tình yêu mang tính truyền thống”. Nếu nhìn qua chúng ta tưởng là hai ý kiến trái chiều nhưng nằm sâu trong mạch ngầm cảm xúc thì hai ý kiến đều bổ sung ý nghĩa cho nhau. Ý kiến thứ nhất “ Sóng thể hiện quan niệm rất mới mẻ về hiện đại của XQ về tình yêu”. Sự “ hiện đại” trong tình yêu chính là việc vượt qua khỏi những quy định ngặt nghèo ràng buộc của lễ giáo phong kiến để tự do khẳng định tình cảm, bộc lộ “cái tôi” khát vọng trong tình yêu một cách chủ động và luôn luôn thể hiện niềm tin vào sức mạnh của tình yêu. Ý kiến thứ hai “ Sóng thể hiện về quan niệm tình yêu mang tính truyền thống”. Sự “truyền thống” trong tình yêu biểu hiện trong sự thủy chung, son sắt gắn liền với nỗi nhớ nhung da diết, một lòng hướng đến người mình yêu. Hai ý kiến trên đã được XQ thể hiện rất rõ trong tác phẩm “Sóng”. Đó là tình yêu của một người phụ nữ vừa truyền thống lại vừa rất hiện đại. Bài thơ được XQ xây dựng nên bỏi hai hình tượng nhân vật trữ tình đó là hình tượng “sóng” và hình tượng “em”. Hai hình tượng này thực chất là sự phân thân, hóa thân của tác giả. XQ mượn hiện tượng sóng biển để soi vào nhịp lòng mình, nhịp đập của con tim đang rung lên đồng điệu với nhịp sóng, đang bùng dậy những khát khao mãnh liệt trong tình yêu. A, Trước hết, bài thơ Sóng là tiếng nói của một “cái tôi” tình yêu mới mẻ, hiện đại. Khổ 1 và 2 khổ cuối + Đó là thứ tình yêu mang trong mình những trạng thái đối cực mâu thuẫn “Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ” Tình yêu cũng như song biển vậy, lúc biển động phong ba sóng “dữ dội – ồn ào”, khi trời yên biển lặng sóng “dịu êm – lặng lẽ”.Tâm trạng của người con gái khi yêu cũng thế, luôn mang trong mình những trạng thái tình cảm khác thường lúc giận dữ hờn ghen, khi dịu dàng sâu lắng. Nhưng tất cả những mâu thuẫn ấy đều là những biểu hiện khác nhau của một trái tim đang yêu chân thành, mãnh liệt. Cho nên có thể nói “Tình yêu luôn có những quy luật mà lý trí không thể lý giải được”, chúng ta chỉ có thể lý giải nó bằng tình cảm, bằng trái tim đang yêu. + Tình yêu hiện đại của XQ được bộc bạch một cách táo bạo nhưng hết sức tự nhiên, sẵn sàng vượt qua mọi những cản trở mà “vượt rào” đi đến với những tâm hồn đồng điệu “Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể” Cũng như sóng biển vậy, sóng sẵn sàng vượt qua mọi chiều kích chật hẹp mà vươn tới biển rộng bao la thì người con gái khi yêu cũng dám bất chấp tất cả để hướng tới một tình yêu đồng cảm, để vươn tới một tình yêu đích thực, vững bền. Ta thấy một quan niệm hoàn toàn mới mẻ về tình yêu của XQ. Nếu như người phụ nữ trong tình yêu ngày xưa luôn thể hiện sự nhẫn nhực, cam chịu, chờ đợi “Thân em như hạt mưa sa Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày” Hay sau này Thúy Kiều có dám chủ động gặp Kim Trọng bằng hành động “Săm săm băng lối vườn khuya một mình” nhưng với quan niệm phong kiến chặt chẽ, Thúy Kiều vẫn chưa dám khẳng định được như XQ “Bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn”. Người phụ nữ trong thơ XQ dám dứt khoát từ bỏ nói tù túng, chật hẹp để đến với cái bao la, khoáng đạt, phù hợp với khát vọng và tình yêu mà mình mong muốn. + Người con gái ấy thật chủ động, thật tự tin sống cháy bỏng hết mình cho một tình yêu đẹp, dâng hiến hòa nhập tình yêu cá nhân của mình vào tình yêu cuộc đời. Ấy là khi nhà thơ chiêm nghiệm về cuộc đời tình yêu và khát vọngt tình yêu “Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ” Đó là một niềm tin bất diệt vào tình yêu. Nữ thi sĩ đã lấy chiều dài của thời gian, chiều rộng của không gian để đo đếm tình yêu hạnh phúc. Niềm nguyện ước khát vọng của em về một tình yêu bền vững muôn thưở. Ấy là em muốn được “tan ra” hóa thân thành “trăm con sóng” trên biển lớn tình yêu nhân loại để rì rào vỗ, xôn xao reo mãi mãi sống trong một tình yêu cuộc đời. B. Bên cạnh một tình yêu hiện đại, bài thơ “Sóng” còn bộc lộ một tình yêu truyền thống. + Đó là tình yêu gắn liền với nỗi nhớ Khổ 5 “Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức” Cũng giống như người phụ nữ xưa, XQ bộc lộ một tình yêu gắn liền với nỗi nhớ mong da diết, khắc khoải yêu thương. Viết về nỗi nhớ, người phụ nữ xưa đã từng bộc bạch qua những câu ca dao đậm đà tình cảm “Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai” Hay “Nhớ ai bổi hổi bồi hồi Như đứng đống lửa như ngồi đống than” Đúng vậy, tình yêu thì luôn gắn liền với nỗi nhớ. Làm sao yêu mà lại không nhớ, không mong. Nỗi nhớ trong tình yêu là một nỗi nhớ da diết nhất, cháy bỏng nhất và cồn cào nhất. Nhưng ca dao đã vậy, còn ý thơ viết về nỗi nhớ của XQ mới thực sự diễn tả được hết cũng bậc của nội niềm nhớ mong. Có thể nói, nếu như sóng tạo nên sự tồn tại của biển thì nỗi nhớ là sự sống bất diệt trong tình yêu. Nỗi nhớ ấy của XQ nó mãnh liệt đến mức bao trùm cả không gian chiều sâu, chiều rộng, bao trùm cả thời gian và thậm chí còn thường trực xúât hiện cả khi thức, khi ngủ. Nỗi nhớ mong được XQ gửi gắm qua hình tượng “sóng nhớ bờ” dường như vẫn chưa đủ, chưa thỏa nên tác giả đã trực tiếp diễn tả bằng suy nghĩ của mình qua nhân vật trữ tình “em” “Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức” + Cũng như người phụ nữ truyền thống trong tình yêu, với XQ tình yêu phải luôn gắn liền với sự thủy chung son sắt “Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh một phương” Sự thủy chung son sắt ấy đã được XQ diễn tả bằng cách nói ngược “xuôi về phương bắc / ngược về phương nam”. Qua đó nhà thơ muốn khẳng định, tình yêu của mình hướng đến người mình yêu không chỉ có ở hai phía “Bắc – Nam” mà còn bao trùm cả bốn phương, tám hướng, bất cứ ở đâu “em” cũng nguyện thủy chung son sắt. Chính vì thế hai tiếng “một phương” đặt ở cuối câu kết hợp dấu gạch nối như một lời thề thiêng liêng của một tâm hồn một lòng hướng về một phương duy nhất là “phương anh”. + Tình yêu truyền thống là thứ tình yêu luôn đòi hỏi một chỗ dựa vững chắc trong một mái ấm gia đình. Vì thế, cũng không nằm ngoại lệ, người phụ nữ trong thơ XQ cũng khát khao hướng đến tổ ấm gia đình bằng một niềm tin hi vọng vào tương lai tươi sáng “Ở ngoài kia đại dương Trăm ngàn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở” Nếu như sóng phải trải qua bao bão tố đến đến được tới bờ thì em cũng nguyện được như sóng, sẵn sang bất chấp sự vất vả, đạp đổ mọi chông gai thử thách để đến bên anh, đến với tâm hồn đồng điệu. Bởi anh mãi mãi là điểm về, là cái đích hạnh phúc của cuộc đời em. Đó là một quan niệm mang tính nhân văn sâu sắc, tình yêu luôn luôn gắn liền với một mái ấm hạnh phúc nhỏ bé của cuộc đời mỗi con người. Như vậy, qua hình tượng sóng biển, XQ đã diễn tả hết sức độc đáo quan niệm về tình yêu của phái mình. Đó là tình cảm của một tâm hồn vừa mang trong mình một quan niệm hiện đại, mới mẻ dám chủ động khẳng định tình cảm của bản thân lại vừa là thể hiện một tâm hồn của một tình yêu truyền thống gắn bó, thủy chung và son sắt. Vì thế bài thơ “Sóng” là tiếng nói chung , nói hộ nỗi lòng của người con gái khi yêu. Hai ý kiến nhận định tuy trái ngược nhau nhưng lại bổ sung và soi chiếu cho nhau. Xem thêm Những bài văn hay phân tích Sóng -Xuân Quỳnh, Ngữ văn 12 Sóng Xuân Quỳnh Nghị luận ý kiến bàn về văn học Nghị luận ý kiến bàn về văn học, sóng xuân quỳnh Áng Thơ Tình Buồn, Tâm Trạng & Lãng Mạn Của Xuân Quỳnh! Chủ đề thơ Xuân Quỳnh thường là những vấn đề nội tâm kỷ niệm tuổi thơ, tình yêu gia đình… Hiện thực đời sống xã hội hiện diện như một bối cảnh cho tâm trạng. Vì hồn thơ hướng nội, nên thơ tình yêu của Xuân Quỳnh mang đậm nét buồn, tâm trạng và lãng mạn trong tình yêu. Thơ Xuân Quỳnh giàu tình cảm, tình cảm sâu và tinh tế nhưng lẩn khuất phía sau tình cảm ấy lại là tư tưởng có tính khái quát, triết lý… Đấy là những triết lý nảy sinh từ đời sống, từ chính chuyện tình cảm của Xuân Quỳnh. Mảng thơ đặc sắc nhất của Xuân Quỳnh là thể thơ tình yêu. Điều làm nên tính đặc sắc ấy là chính là hành độc nên bà không chấp nhận kiểu sống “đói lòng ngồi gốc cây sung”. Trái lại bà đã “đi khắp chốn tìm người tôi yêu”, đồng thời gạt bỏ những gì là “mạo danh” của tình yêu. Và khi đã được yêu rồi thì bạn sống với tất cả chiều sâu thăm thẳm của trái tim. Và ngay bên dưới đây là tập thơ tình buồn, tâm trạng và lãng mạn của Xuân Quỳnh. mời các bạn cùng xem nhé. Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Xuân Quỳnh Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. Chỉ Có Sóng Và Em Xuân Quỳnh Đã xa rồi căn phòng nhỏ của em Nơi che chở những người thương mến nhất Con đường nắng, dòng sông trước mặt Chuyến phà đông. Nỗi nhớ cứ quay về Đêm tháng năm hoa phượng nở bên hè Trang giấy trắng bộn bề bao ký ức Ngọn đèn khuya một mình anh thức Nghe tin đài báo nóng lại thương con Anh yêu ơi, hãy tha lỗi cho em Nếu đôi lúc giận hờn anh vô cớ Những bực dọc trong ngày vất vả Làm anh buồn mà em có vui đâu Chỉ riêng điều được sống cùng nhau Niềm sung sướng với em là lớn nhất Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực Giây phút nào tim đập chẳng vì anh Một trời xanh, một biển tận cùng xanh Và gió thổi và mây bay về núi Lời thương nhớ ngàn lần em muốn nói Nhưng bây giờ chỉ có sóng và em… Nếu Ngày Mai Em Không Làm Thơ Nữa Xuân Quỳnh Nếu ngày mai em không làm thơ nữa Cuộc sống trở về bình yên Ngày nối nhau trên đường phố êm đềm Không nỗi khổ không niềm vui kinh ngạc Trận mưa xuân dẫu làm áo ướt Nhưng lòng em còn cảm xúc chi đâu Mùa đông về quên nỗi nhớ nhau Không xôn xao khi nắng hè đến sớm Chuyện hôm nay sẽ trở thành kỷ niệm Màu phượng chẳng nồng nàn trên lối ta đi Gió thổi nơi này không lạnh tới nơi kia Lời nói tâm tình trở nên nhạt nhẽo Nghe tiếng con tàu em không thể hiểu Tấm lòng anh trong mỗi chuyến đi xa Em không còn thấy nhớ những sân ga Những nơi đã đi, những nơi chưa hề đến Khát vọng anh dẫu hoà trong sóng biển Sóng xô bờ chẳng rộn đến tâm tư Một ngày nao đọc lại dòng thơ Âm điệu ấy chẳng còn gieo tiếng nhạc Chất men nào làm em choáng váng Cũng phai dần theo những tháng năm xa Như hòm thư không còn một phong thư Hết ngọn lửa lạ lùng, thôi màu mây phiêu bạt Ôi trời xanh – xin trả cho vô tận Trời không xanh trong đáy mắt em xanh Và trong em không thể còn anh Nếu ngày mai em không làm thơ nữa! Bàn Tay Em Xuân Quỳnh Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ Đường tít tắp, không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở… Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em Mùa Hoa Roi Xuân Quỳnh Bây giờ mùa hoa roi Trắng một vùng Quảng Bá Sóng ven hồ cứ vỗ Xanh một vùng cây che Ta đến rồi ta đi Bao lần anh có nhớ Dưói vòm cây lặng lẽ Dưới vòm cây chờ mong Cánh buồm trôi ngoài sông Bò tập cày trên bãi Nâu một vùng đất mới Đợi tay người gieo trồng… Anh có đi cùng em Đến những miền đất lạ Đến những mùa hái quả Đến những ngày thương yêu Qua nắng sớm mưa chiều Qua chặng đường tàn phá Qua rất nhiều nỗi khổ Qua rất nhiều niềm vui… Anh có nghe hoa rơi Quanh chỗ mình đứng đó Hoa ơi sao chẳng nói Anh ơi sao lặng thinh Đốt lòng em câu hỏi “Yêu em nhiều không anh?” Em Có Đem Gì Theo Đâu Xuân Quỳnh Em có đem gì theo đâu Em để lại cho anh tất cả Thành phố tuổi thơ gạch vĩa hè đã cũ Thành phố tuổi thanh niên hầm hố mới đào Còi báo động len vào từng ngõ nhỏ Phút lặng im trên các nóc nhà cao Người thủ đô gặp nhau ít hỏi chào Nhưng ai đó cũng đều quen cả Với người này cùng xếp hàng mua cá Với người kia cãi vã lúc đâm xe… Em có đem gì theo đâu Em để lại cho em tất cả Bóng cây thưa đường Quang Trung Phố Nguyễn Du nồng nàn hoa sữa Ngọn gió hồ Tây làm cánh hoa me rơi nhẹ Chúng ta nói về tương lai Trước vắng lặng ngôi chùa đã cổ Trong ồn ào phố xá đông người Em có đem gì theo đâu Em để lại cho anh tất cả Doi cát vàng với dòng sông đỏ Bờ bãi quanh năm xanh mướt màu xuân Những làng hoa hương thoáng xa gần Vườn hoa trẻ như thuở mười sáu tuổi Cọng rơm mới tháng mười thơm trải Trên con đường nắng sáng ta đi Những con đường ngoại ô So với tình yêu con đường ngắn quá Tất cả những buồn vui Em để lại cho anh tất cả Chỉ một chiếc ba lô thôi Em đi trên con đường của em Con đường luôn thay thay sau mỗi lần giặc phá Con đường đi trong đêm nhiều những cầu phà Con đường dẫn tới miền đất đỏ Đất thì đỏ tiếng nói thì rất lạ Miền đất chưa có gì kỷ niệm của chúng ta Màu lá sắn xanh, xanh đến ngẩn ngơ Trong những hố bom giặc phá Hạt tiêu non vị cay chưa đến độ Những cây hồ tiêu mới trồng Những năm chiến tranh người đi biển đi sông Sau mỗi trận bom trở về không nhận ra nơi mình đã ở Trong ác liệt bỗng biết ơn màu cỏ Cỏ làm bớt hoang tàn Cỏ làm bớt thương đau Người chống giặc bốn năm ở dưới hầm sâu Vẫn mong ước cháy lòng được đi trên mặt đất Đó miền đất nơi em tìm đến Đã có gì kỷ niệm của ta đâu Thành phố chúng ta em để lại đằng sau Em để lại cho anh tất cả Nhưng em biết là anh chẳng đủ Anh lại thiếu những miền đất đỏ Những con đường hôm nay em qua. Sân Ga Chiều Em Đi Xuân Quỳnh Sân ga chiều em đi Mênh mang màu nắng nhạt Bụi bay đầy ba lô Bụi cay xè con mắt Sân ga chiều em đi Gạch dưới chân im lặng Bóng anh in thành tàu Tóc anh xoà ngang trán Sân ga chiều em đi Bàn tay da diết nắm Vừa thoáng tiếng còi tàu Lòng đã Nam đã Bắc Anh thương nơi em qua Những phố phường nhộn nhịp Bỡ ngỡ trong ánh đèn Còn lạ người lạ tiếng Anh thương nơi em qua Những sương chiều mưa tối Dặm đường xa nắng dãi Chuyến phà con nước dâng Em xao xuyến trong lòng Nhớ về nơi ta ở Mùa thu vàng đường phố Lá bay đầy lối qua Ngọn đèn và trang thơ Tiếng thở đều con nhỏ Màu hoa trên cửa sổ Quán nước chè mùa đông Con tàu và dòng sông Ra đi rồi trở lại Hà Nội ơi Hà Nội Sân ga chiều em đi Mùa Hạ Xuân Quỳnh Đó là mùa của những tiếng chim reo Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả Đất thành cây, mật trào lên vị quả Bước chân người bỗng mở những đường đi Đó là mùa không thể giấu che Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng Từ những miền cay đắng hoá thành thơ. Đó là mùa của những ước mơ Những dục vọng muôn đời không xiết kể Gió bão hoà, mưa thành sông thành bể Một thoáng nhìn có thể hoá tình yêu Đó là mùa của những buổi chiều Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết? Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa. Hoa Cỏ May Xuân Quỳnh Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? Có Một Thời Như Thế Xuân Quỳnh Có một thời vừa mới bước ra Mùa xuân đã gọi mời trước cửa Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi. Đường chẳng xa, núi không mấy cách chia. Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn Trang nhật ký xé trăm lần lại viết Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau. Có một thời ngay cả nỗi đau Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi Mơ ước viễn vông, niềm vui thơ dại Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh Và tình yêu không ai khác ngoài anh Người trai mới vài lần thoáng gặp Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng Tôi đã cười đã khóc những không đâu Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt… Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc Nỗi vui buồn cũng khác những ngày xưa Chi chút thời gian từng phút từng giờ Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt Tôi biết chắc mùa xuân rồi cũng hết Hôm nay non, mai cỏ sẽ già. Tôi đã đi mấy chặng đường xa Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển Niềm mơ ước gửi vào trang viết Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư Em yêu anh hơn cả thời xưa Cái thời tưởng chết vì tình ái Em chẳng chết vì anh, em chẳng đổi Em cộng anh vào với cuộc đời em Em biết quên những chuyện đáng quên Em biết nhớ những điều em phải nhớ Hoa cúc tím trong bài hát cũ Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa Quá khứ đáng yêu, quá khứ đáng tôn thờ Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc. Nói Cùng Anh Xuân Quỳnh Em vẫn biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Và câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí, như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường, như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đó Tình yêu em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn. Thuyền Và Biển Xuân Quỳnh Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khác vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa … còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mang nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc dầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau – rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió” Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố Sự khác biệt của bàn với người phụ nữ khác trong tình yêu là “sống trong vương quốc của tình yêu mà không biết được biên giới của vương quốc ấy”, Xuân Quỳnh là một phụ nữ không chỉ khát vọng mà còn đủ khả năng đi tận cùng biên giới và tận cùng đáy sâu của vương quốc tình yêu. Phải chăng ở những điểm tận cùng đó mà những câu thơ tuyệt tác đã ra đời. Thơ thiếu nhi hay nhất của Xuân Quỳnh Thơ tình yêu và nỗi nhớ của Xuân Quỳnh Tình yêu của Xuân Quỳnh là thế, một tình yêu không chỉ say đắm mà còn đặt tình yêu lên ngai vàng của sự tôn thờ tuyệt đối. Hi vọng qua những bài thơ trên, các bạn tìm thấy được một tình yêu mà tác giả Xuân Quỳnh muốn để lại cho mai sau. Các Bạn Đang Xem Bài Viết Tập 10 Bài Thơ Tình Buồn, Tâm Trạng & Lãng Mạn Của Xuân Quỳnh Của Tác Giả Xuân Quỳnh Thuộc Danh Mục Thơ Buồn Tình Yêu Tại Blog Truy Cập Blog Thường Xuyên Để Xem Nhiều Bài Viết Mới Hàng Ngày Nhé! Bài Viết Liên Quan Tập 11 Bài Thơ Tình Yêu & Nỗi Nhớ Hay Nhất Của Xuân Quỳnh Tuyển Tập Thơ Tình Mùa Thu Hay & Nổi Tiếng Của Nữ Sĩ Anh Thơ Thơ Tình Mùa Hạ Quê Hương Hay & Nổi Tiếng Của Nữ Sĩ Anh Thơ Tuyển Tập Thơ Tình Mùa Đông Hay & Nổi Tiếng Của Nữ Sĩ Anh Thơ Tuyển Tập Thơ Về Đêm, Đêm Trăng, Đêm Rằm Nổi Tiếng Của Anh Thơ Tập 14 Bài Thơ Tình & Áng Thơ Tình Buồn Bã Tâm Trạng Của Huy Cận Tập 14 Bài Thơ Tình Yêu Lãng Mạn & Ngọt Ngào Của Huy Cận Tập 14 Bài Thơ Về Biển Lãng Mạn & Sâu Đậm Của Nhà Thơ Huy Cận Xuân Quỳnh là ai? Xuân Quỳnh là một nhà thơ nổi tiếng trong nền văn học Việt Nam. Sinh ngày 06 tháng 10 năm 1942 tại Hà Đông và mất ngày 29 tháng 8 năm 1988. Bà được biết đến với tác phẩm văn học đa dạng và đầy sáng tạo, đặc biệt là trong lĩnh vực thơ và kịch. Nhà thơ Xuân Quỳnh Những bài thơ Xuân Quỳnh hay và ý nghĩa nhất 1. Sóng Bài thơ Sóng Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh - một phương Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ Bài thơ "Sóng" là bài thơ nổi tiếng nhất của Hồ Xuân Hương truyền đạt một hình ảnh sống động về sự biến đổi và mạnh mẽ của cuộc sống. Bằng cách sử dụng các từ ngữ và hình ảnh tươi sáng, bà thể hiện tình yêu tự do và bản năng của con người. Bài thơ này cũng đề cao sức mạnh và lòng dũng cảm trong cuộc sống, và nó đã trở thành một trong những bài thơ nổi tiếng nhất của Hồ Xuân Hương. 2. Thuyền và biển Em sẽ kể anh ngheChuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biếtThuyền nghe lời biển khơiCánh hải âu, sóng biếcĐưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọngVà tình biển bao laThuyền đi hoài không mỏiBiển vẫn xa... còn xa Những đêm trăng hiền từBiển như cô gái nhỏThầm thì gửi tâm tưQuanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớBiển ào ạt xô thuyềnVì tình yêu muôn thuởCó bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểuBiển mênh mông nhường nàoChỉ có biển mới biếtThuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhauBiển bạc đầu thương nhớNhững ngày không gặp nhauLòng thuyền đau - rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồiBiển chỉ còn sóng gió” Nếu phải cách xa anhEm chỉ còn bão tố Bài thơ "Thuyền và biển" tạo nên một hình ảnh tươi đẹp và sâu sắc về tình yêu và cuộc sống. Hồ Xuân Hương miêu tả sự trăn trở và khao khát của con người thông qua việc so sánh một chiếc thuyền bé nhỏ trên biển rộng lớn. Bài thơ này mang tính tượng trưng cao thể hiện sự nhạy cảm và sâu sắc của tác giả. 3. Tiếng gà trưa Bài thơ Tiếng gà trưa Trên đường hành quân xaDừng chân bên xóm nhỏTiếng gà ai nhảy ổ“Cục... cục tác cục ta”Nghe xao động nắng trưaNghe bàn chân đỡ mỏiNghe gọi về tuổi thơ Tiếng gà trưaỔ rơm hồng những trứngNày con gà mái mơKhắp mình hoa đốm trắngNày con gà mái vàngLông óng như màu nắng Tiếng gà trưaCó tiếng bà vẫn mắng - Gà đẻ mà mày nhìnRồi sau này lang mặt!Cháu về lấy gương soiLòng dại thơ lo lắng Tiếng gà trưaTay bà khum soi trứngDành từng quả chắt chiuCho con gà mái ấp Cứ hàng năm hàng nămKhi gió mùa đông tớiBà lo đàn gà toiMong trời đừng sương muốiĐể cuối năm bán gàCháu được quần áo mới Ôi cái quần chéo goỐng rộng dài quét đấtCái áo cánh trúc bâuĐi qua nghe sột soạt * Tiếng gà trưaMang bao nhiêu hạnh phúcĐêm cháu về nằm mơGiấc ngủ hồng sắc trứng Cháu chiến đấu hôm nayVì lòng yêu Tổ quốcVì xóm làng thân thuộcBà ơi, cũng vì bàVì tiếng gà cục tácỔ trứng hồng tuổi thơ. Đây là một bài thơ nhẹ nhàng và thú vị của Hồ Xuân Hương. Bằng cách sử dụng hài hước và tinh tế, bà miêu tả âm thanh của tiếng gà trưa và những hình ảnh vui nhộn xung quanh nó. Bài thơ "Tiếng gà trưa" cho thấy sự khéo léo của Hồ Xuân Hương trong việc sử dụng ngôn ngữ để tạo ra sự hài hước và vui nhộn. 4. Lời ru của mẹ Lời ru ẩn nơi nào Giữa mênh mang trời đất Khi con vừa ra đời Lời ru về mẹ hát Lúc con nằm ấm áp Lời ru là tấm chăn Trong giấc ngủ êm đềm Lời ru thành giấc mộng Khi con vừa tỉnh giấc Thì lời ru đi chơi Lời ru xuống ruộng khoai Ra bờ ao rau muống Và khi con đến lớp Lời ru ở cổng trường Lời ru thành ngọn cỏ Đón bước bàn chân con Mai rồi con lớn khôn Trên đường xa nắng gắt Lời ru là bóng mát Lúc con lên núi thẳm Lời ru cũng gập ghềnh Khi con ra biển rộng Lời ru thành mênh mông. Bài thơ "Lời ru của mẹ" một bài thơ đầy cảm xúc và sâu sắc về tình mẹ. Hồ Xuân Hương miêu tả hình ảnh một người mẹ ru con ngủ và tạo một bức tranh tuyệt đẹp về tình yêu, sự chăm sóc vô điều kiện của mẹ. Bài thơ này thể hiện sự mềm mại và tình mẹ bao la, khắc họa một cách tinh tế những cảm xúc sâu lắng mà mỗi người con đều có thể cảm nhận được. 5. Thơ tình cuối mùa thu Bài Thơ tình cuối mùa thu Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cảLối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại...- Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may Bài thơ này mang đến một tình yêu lãng mạn và cảm động, được gợi lên qua hình ảnh mùa thu. Hồ Xuân Hương tận dụng tốt sự giàu tưởng tượng của mình để tạo ra những cảnh quan tươi đẹp và tình cảm sâu sắc. Bài thơ này kể về một cuộc tình vụt tan như những cánh lá rơi trong gió thu, mang đến một sự đau đớn và lưu luyến. Bằng cách sử dụng từ ngữ và hình ảnh tinh tế, Hồ Xuân Hương đã tạo ra một bức tranh đầy cảm xúc về tình yêu và lãng mạn trong mùa thu. 6. Chuyện cổ tích về loài người Trời sinh ra trước nhấtChỉ toàn là trẻ conTrên trái đất trụi trầnKhông dáng cây ngọn cỏMặt trời cũng chưa cóChỉ toàn là bóng đêmKhông khí chỉ màu đenChưa có màu sắc khác***Mắt trẻ con sáng lắmNhưng chưa thấy gì đâu!Mặt trời mới nhô caoCho trẻ con nhìn rõMàu xanh bắt đầu cỏMàu xanh bắt đầu câyCây cao bằng gang tayLá cỏ bằng sợi tócCái hoa bằng cái cúcMàu đỏ làm ra hoaChim bấy giờ sinh raCho trẻ nghe tiếng hótTiếng hót trong bằng nướcTiếng hót cao bằng mâyNhững làn gió thơ ngâyTruyền âm thanh đi khắpMuốn trẻ con được tắmSông bắt đầu làm sôngSông cần đến mênh môngBiển có từ thuở đóBiển thì cho ý nghĩBiển sinh cá sinh tômBiển sinh những cánh buồmCho trẻ con đi khắpĐám mây cho bóng rợpTrời nắng mây theo cheKhi trẻ con tập điĐường có từ ngày đóNhưng còn cần cho trẻTình yêu và lời ruCho nên mẹ sinh raĐể bế bồng chăm sócMẹ mang về tiếng hátTừ cái bống cái bangTừ cái hoa rất thơmTừ cánh cò rất trắngTừ vị gừng rất đắngTừ vết lấm chưa khôTừ đầu nguồn cơn mưaTừ bãi sông cát vắng...Biết trẻ con khao khátChuyện ngày xưa, ngày sauKhông hiểu là từ đâuMà bà về ở đóKể cho bao chuyện cổChuyện con cóc, nàng tiênChuyện cô Tấm ở hiềnThằng Lý Thông ở ác...Mái tóc bà thì bạcCon mắt bà thì vuiBà kể đến suốt đờiCũng không sao hết chuyệnMuốn cho trẻ hiểu biếtThế là bố sinh raBố bảo cho biết ngoanBố dạy cho biết nghĩRộng lắm là mặt bểDài là con đường điNúi thì xanh và xaHình tròn là trái đất...Chữ bắt đầu có trướcRồi có ghế có bànRồi có lớp có trườngVà sinh ra thầy giáo...Cái bảng bằng cái chiếuCục phấn từ đá raThầy viết chữ thật to“Chuyện loài người” trước nhất Bài thơ này mang đến một cái nhìn sâu sắc về con người và cuộc sống thông qua việc sử dụng tình huống cổ tích. Hồ Xuân Hương sử dụng ngôn ngữ hài hước và tinh tế để nhắc nhở về sự ngu ngốc và nguy hiểm của con người khi họ không hài lòng với những gì mình đang có. Bài thơ này đặt câu hỏi về ý nghĩa thực sự của cuộc sống hơn nữa nhấn mạnh việc trân trọng những điều giản dị và giá trị thực sự trong đời sống. 7. Con yêu mẹ Bài thơ Con yêu mẹ - Con yêu mẹ bằng ông trờiRộng lắm không bao giờ hết- Thế thì làm sao con biếtLà trời ở những đâu đâuTrời rất rộng lại rất caoMẹ mong, bao giờ con tới!- Con yêu mẹ bằng Hà NộiĐể nhớ mẹ con tìm điTừ phố này đến phố kiaCon sẽ gặp ngay được mẹ- Hà Nội còn là rộng quáCác đường như nhện giăng tơNào những phố này phố kiaGặp mẹ làm sao gặp hết!- Con yêu mẹ bằng trường họcSuốt ngày con ở đấy thôiLúc con học, lúc con chơiLà con cũng đều có mẹ- Nhưng tối con về nhà ngủThế là con lại xa trườngCòn mẹ ở lại một mìnhThì mẹ nhớ con lắm đấyTính mẹ cứ là hay nhớLúc nào cũng muốn bên conNếu có cái gì gần hơnCon yêu mẹ bằng cái đó- À mẹ ơi có con dếLuôn trong bao diêm con đâyMở ra là con thấy ngayCon yêu mẹ bằng con dế Đây là một bài thơ tràn đầy tình yêu và lòng biết ơn đối với người mẹ. Hồ Xuân Hương tạo nên một bức tranh tình cảm, chân thực về mối quan hệ đặc biệt giữa mẹ và con. Bài thơ này gợi lên những cảm xúc sâu sắc và thể hiện sự tri ân và trân quý với tình yêu vô điều kiện của mẹ. Từ ngữ, hình ảnh trong bài thơ thể hiện sự mềm mại và sự hy sinh của mẹ, tạo nên một tác phẩm đầy xúc cảm. 8. Gió Lào cát trắng Ngọn gió Lào cát trắng của đời tôiTôi của cát của gió Lào khắc nghiệtTrong gió nóng những trưa hè ngột ngạtMẹ ru tôi hạt cát sạn hàm răngVừa lớn khôn tôi đã biết đào hầmDưới bom đạn gió Lào vẫn thổiVà trên cát lại thêm cồn cát mớiCỏ mặt trời lăn như bánh xeCuộc đời tôi có cát chở cheKhi đánh giặc cát lại làm công sựMáu đồng đội và máu tôi đã đổTrên cát này mà gió quạt vừa seCây tôi trồng chưa đủ bóng cheBom giặc cắt lá cành tơi tảCủ khoai ở đây nhỏ hơn củ khoai cánh đồng màu mỡTrái mãng cầu rám vỏ - gió đi quaĐọng nắng thôi, cát chẳng đọng mưaBàn chân lún bàn chân thêm bỏng rátGiữa gió cát, giữa những ngày ác liệtTôi nghĩ về tha thiết một màu xanhMột rừng cây trĩu quả trên cànhTôi vun gốc và tay tôi sẽ háiNhà của tôi, tôi sẽ về dựng lạiÁnh ngói hồng những gương mặt mai sauEm mới về em chưa thấy gì đâuChỉ có cát và gió Lào quạt lửaNgọn gió bỏng khi đi thành nỗi nhớCát khô cằn ở mãi hoá yêu thươngDẫu đôi khi tôi chẳng bằng lòngVới cái cát làm bàn chân rát bỏngVới cái gió làm chín lừ da mặtMảnh đất cằn khoai sắn ít sinh sôiTôi sẵn lòng đem hiến cả đời tôiCho cát trắng và gió Lào quạt lửa. Bài thơ "Gió Lào cát trắng" mang đến một hình ảnh mạnh mẽ và tráng lệ về thiên nhiên, về sức mạnh của gió. Hồ Xuân Hương sử dụng ngôn ngữ tươi đẹp và hình ảnh tinh tế để miêu tả sự hùng vĩ, mạnh mẽ của gió Lào cát trắng. Bài thơ này khắc họa sự tương phản giữa vẻ đẹp tự nhiên và sự yếu đuối của con người, nó cũng mang đến một thông điệp về sự tự do và sức mạnh tự nhiên. 9. Hoa cỏ may Bài thơ Hoa cỏ may Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,Không gian xao xuyến chuyển sang mình ai gọi sau vòm lá,Lối cũ em về nay đã trắng bay đi cùng với gió,Lòng như trời biếc lúc nguyên cay gửi lại bao mùa cũ,Thơ viết đôi dòng theo gió nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầyLời yêu mỏng mảnh như màu khói,Ai biết lòng anh có đổi thay? Bài thơ này tạo nên một hình ảnh dịu dàng và tinh tế về vẻ đẹp của hoa cỏ. Hồ Xuân Hương thông qua ngôn ngữ mộc mạc và hình ảnh nhẹ nhàng để miêu tả sự mong manh, tinh khiết của hoa cỏ may. Bài thơ này thể hiện sự tinh tế và tâm hồn nhạy cảm của tác giả đối với thiên của mình khi biến những đóa hoa và cỏ thành những tác phẩm nghệ thuật tinh tế, gợi lên vẻ đẹp đơn giản và nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày. 10. Nói cùng anh Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn. Bài thơ "Nói cùng anh" mang đến một tình yêu lãng mạn và khát khao được giao tiếp. Hồ Xuân Hương sử dụng từ ngữ và hình ảnh tinh tế để miêu tả sự kỳ vọng và mong muốn được chia sẻ những tâm tư và trái tim cùng người mình yêu. Bài thơ này thể hiện sự cảm thông và khao khát sự gắn kết trong tình yêu, tạo nên một tác phẩm đầy sự ngọt ngào và sâu lắng. Những bài thơ của Xuân Quỳnh là những tuyệt phẩm văn chương, chứa đựng những ý nghĩa sâu sắc và tình cảm chân thành. Tác giả đã thành công trong việc truyền đạt những khía cạnh phức tạp của cuộc sống và con người thông qua ngôn ngữ tinh tế và hình ảnh đẹp. Từ những tình yêu đậm sâu đến những suy tư triết lý, bài thơ của Xuân Quỳnh là một di sản văn hóa vĩ đại và sẽ luôn là nguồn cảm hứng và sự ngưỡng mộ cho các thế hệ sau. Biên tập Thiều Hoa - Nguồn ảnh Internet Từ khoá Xu hướng, Kiến thức thời trang, Tips phối đồ Xuân Quỳnh 1942-1988, tại làng La Khê, xã Văn Khê, thị xã Hà Đông, tỉnh Hà Tây nay là quận Hà Đông, Hà Nội. Xuất thân trong một gia đình công chức, mẹ mất sớm, bố thường xuyên công tác xa gia đình, bà được bà nội nuôi dạy từ nhỏ đến khi trưởng thành. Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ các nhà thơ trẻ, với nhiều tập thơ có giá trị lâu bền. Thơ Xuân Quỳnh in đậm vẻ đẹp nữ tính, là tiếng lòng của một tâm hồn phụ nữ nhiều trắc ẩn, vừa hồn nhiên, tươi tắn, vừa chân thành, đằm thắm, nhiều âu lo và luôn da diết trong khát vọng hạnh phúc bình dị đời thường. Sau đây là toàn bộ tập thơ, tác phẩm thơ hay nhất của Xuân Quỳnh Nguyễn Thị Xuân Quỳnh. Chủ đề thơ của Xuân Quỳnh thường là những vấn đề về nội tâm kỷ niệm tuổi thơ, tình yêu gia đình... Hiện thực xã hội, sự kiện đời sống hiện diện như một bối cảnh cho tâm trạng. » Những bài thơ nổi bật của Xuân Quỳnh Sóng Thuyền Và Biển Tự Hát Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Hoa Cỏ May Nói Cùng Anh » Những chùm thơ hay của Xuân Quỳnh do tổng hợp Tập 11 Bài Thơ Tình Yêu & Nỗi Nhớ Hay Nhất Của Xuân Quỳnh Tập 10 Bài Thơ Tình Buồn, Tâm Trạng & Lãng Mạn Của Xuân Quỳnh Tập 15 Bài Thơ Thiếu Nhi Hay, Ý Nghĩa Của Nhà Thơ Xuân Quỳnh » Tất cả các bài thơ, tuyển tập thơ Xuân Quỳnh Anh Có Một Thời Như Thế Cỏ Dại Cố Đô Chị Chiến Thắng Hôm Nay Cơn Mưa Không Phải Của Mình Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Em Đến Những Nơi Anh Qua Em Có Đem Gì Theo Đâu Gió Lào Cát Trắng Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ Hoa Cúc Xanh Hoa Cỏ May Hoa Tường Vi Không Đề I Không Đề II Không Đề III Lại Bắt Đầu Lời Ru Của Mẹ Màu Hoa Còn Lại Mùa Hạ Mùa Hoa Roi Mẹ Và Con Ngày Em Vào Đội Ngọn Lửa Tuổi Thơ Ngủ Ngoan Ngủ Ngoan Những Bông Hoa Đầu Tiên Ra Đảo Tình Ca Trong Lòng Vịnh Thành Phố Lạ Thời Gian Trắng Thơ Tình Cho Bạn Trẻ Thơ Tình Tôi Viết Thơ Viết Cho Mình Và Những Người Con Gái Khác Thơ Vui Về Phái Yếu Trời Trở Rét Tuổi Thơ Của Con Chồi Biếc 1963 Mưa Quê Hương Cô Diễn Viên Mới Tiếng Mẹ Ghét Băn Khoăn Một Ước Mơ Ru Cây Trên Đường Khát Vọng Về Đại Hội Tiếng Hát Những Bước Chân Nước Mắt Một Ngày Đi Dải Băng Xanh Chồi Biếc Thuyền Và Biển Hoa Dọc Chiến Hào 1968 Tiếng Gà Trưa Bài Hát Đắp Đường Bài Thơ Cửa Sổ Chiều Ba Mươi Mây Bay Cao Trưa Hè Tháng Năm Sóng Khi Con Ra Đời Ngủ Ngoan Bé Ơi Đưa Con Đi Sơ Tán Con Gà Lời Ru Những Cây Dứa Dại Gốc Cây Ngày Bé Gặp Cha Lòng Mẹ Câu Chuyện Quanh Vết Bánh Xe Hậu Phương Giữ Lửa Cây Hà Nội Cột Đèn Góc Phố Vết Đạn Trên Tường Lòng Yêu Thủ Đô Chiến Hào Bài Hát Đừng Có Đợi Chuyện Con Đường Sau Những Năm Chống Mỹ Lời Ru Trên Mặt Đất 1978 Nguồn Gốc Từ Ngữ Lời Từ Giã Của Trung Đoàn Thủ Đô Vườn Trong Thư Viện Mái Phố Khúc Hát Những Người Anh Trung Du Khán Giả Của Tôi Lịch Mới Viết Cho Con Ngày Chiến Thắng Đi Với Mùa Xuân Một Năm Đà Nẵng – Gương Mặt Người, Gương Mặt Biển Mùa Xuân Mừng Con Thêm Một Tuổi Cắt Nghĩa Con Chả Biết Được Đâu Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Con Yêu Mẹ Cái Ngoan Của Mí Mùa Đông Nắng Ở Đâu? Gửi Mẹ Tháng Ba Viết Cho Chị Bình Trị Thiên Đá Ngũ Hành Sơn Đêm Trở Về Những Con Đường Tháng Giêng Gửi Người Xa Vùng Dâu Thành Phố Quê Anh Hát Với Con Tàu Đêm Cuối Năm Nghe Rét Đến, Nhớ Về Hà Nội Hậu Giang Đêm Trăng Trên Đất Mũi Sân Ga Chiều Em Đi Lời Ru Trên Mặt Đất Chờ Trăng 1981 Chờ Trăng Ngôi Nhà Ở Lại Cây Bàng Trời Xanh Của Mỗi Người Bài Hát Về Cây Không Chịu Tắm Tập Tầm Vông Chuyện Về Những Dòng Nước Cô Giáo Của Em Thư Gửi Bố Ngoài Đảo Nếu Chúng Mình Dậy Sớm Tuổi Ngựa Bầu Trời Trong Quả Trứng 1982 Trăng Hư Lắm Vì Sao? Tại Sao Gà Con Sinh Ra? Que Chuyền Cái Địa Bàn Của Chú Điền Mí Thích… Mí Ngoan Hơn Cái Nấm Đi Trốn Đi Tìm Còn Lại Gì Cho Mùa Xuân? Cây Chua Me Đất Khóc Bầu Trời Trong Quả Trứng Kể Chuyện Quả Mí Trông Nhà Ngày Mai Thêm Tuổi Muốn Trăng Luôn Luôn Tròn… Tự Hát 1984 Tự Hát Hoa Ti-Gôn Chuồn Chuồn Báo Bão Thơ Viết Tặng Anh Nếu Ngày Mai Em Không Làm Thơ Nữa Chỉ Có Sóng Và Em Gửi Lại Thành Phố Nắng Hoa Dại Núi Hoàng Liên Mẹ Của Anh Bàn Tay Em Thơ Tình Cuối Mùa Thu Hát Ru II Thương Về Ngày Trước Hoa Cúc Bao Giờ Ngâu Nở Hoa Không Đề IV Sẽ Có Mãi Cô Bé Mười Sáu Tuổi Nói Cùng Anh Các bạn vừa xem lướt qua toàn bộ những bài thơ hay nhất của Xuân Quỳnh, trang thơ sưu tầm nhửng bài thơ hay nhất của tác giả. Các bài thơ được sưu tầm thủ công, vì vậy không tránh việc thiếu sót, hãy bổ sung bằng cách liên hệ với chúng tôi, hoặc có thể để lại bình luận đóng góp của bạn nhé. Chúc các bạn tìm được những bài thơ hay của nhiều tác giả tại Thơ Ngắn Tình Yêu Của Xuân Quỳnh! Nếu thi ca Việt Nam mãi say đắm một Xuân Diệu - ông hoàng của thơ tình thì cũng không bao giờ quên được một Xuân Quỳnh - nữ hoàng của tình yêu. Thơ của bà nhiều, hay và đầy quyến rũ về tình yêu, một tình yêu khát vọng. Những bài thơ tình nóng bỏng mà dịu dàng, mãnh liệt mà hồn hậu của Xuân Quỳnh vẫn luôn là những sợi dây tình cảm giăng mắc ... Áng Thơ Tình Buồn, Tâm Trạng & Lãng Mạn Của Xuân Quỳnh! Chủ đề thơ Xuân Quỳnh thường là những vấn đề nội tâm kỷ niệm tuổi thơ, tình yêu gia đình... Hiện thực đời sống xã hội hiện diện như một bối cảnh cho tâm trạng. Vì hồn thơ hướng nội, nên thơ tình yêu của Xuân Quỳnh mang đậm nét buồn, tâm trạng và lãng mạn trong tình yêu. Thơ Xuân Quỳnh giàu tình cảm, tình cảm sâu và ... Thơ Ngắn Thiếu Nhi Của Nhà Thơ Xuân Quỳnh! Cũng giống như Xuân Diệu, nhà thơ Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ ca chống Mỹ, thơ ca của bà cho thấy một hồn thơ dung dị, đời thường, nữ tính. Ngoài chủ đề thô tình yêu đặc sắc, người đọc còn thấy đượng một lượng thơ rất giàu tâm hồn của bà dành cho thơ thiếu nhi, mảng thơ mà chị dành sự quan tâm đặc biệt. Cũng như các chủ đề ... Bài thơ Anh Xuân Quỳnh, tác giả viết về một chàng tria trong sự thương nhớ cô gái. Đầu bài thơ là sự nhớ thương, từ cây bút gẫy trong tay, cặn mực khô đấy lọ, anh về từ đường phố, về từ cơn mưa, từ những ngày đã qua, những nơi chưa tới, từ lòng em nhức nhối... Bài thơ sự động viên nỗi buồn của chàng trai từ cô gái và sự thương nhớ... Anh Xuân Quỳnh Cây bút gẫy trong ... Bài thơ Có Một Thời Như Thế Xuân Quỳnh, tác giả viết về một thời tuổi thanh xuân, tuổi trẻ và tình yêu. Một thời tuổi trẻ bước trên cỏ chẳng ngoái lại nìn vết cỏ mình đi, một thời tình yêu nào cũng tha thiết như nhau, một thời là nỗi đau, sự mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi, và tình yêu không ái khác ngoài anh, chàng trai mới vài lần thoáng gặp. Có Một Thời Như Thế Xuân ... Bài thơ Cỏ Dại Xuân Quỳnh, tác giả viết về những cây cỏ dại hình ảnh quê hương. Bài thơ viết về nổi nhớ quê hương của chàng lính, hành trình về với làng quê xưa bổng anh nghĩ đến một vùng cỏ dại, anh nhận thấy trước tiên là cỏ, sự sống đầu anh gặp ở quê hương. Cỏ Dại Xuân Quỳnh “Cỏ dại quen nắng mưa Làm sao mà giết được Tới mùa nước dâng Cỏ thường ngập trước Sau ngày ... Bài thơ Cố Đô Xuân Quỳnh, tác giả viết về những hoài niệm Cố Đô xưa. Đầu bài thơ là hình ảnh hoa văn bầy dã thú in trên nền gạch cũ trước lăng vua, tà áo trắng bay về đâu, con thuyền khuya trăng gọi phía xa, căn nhà cũ và màu nắng tin trong mắt tựa ngàn xưa. Cố Đô Xuân Quỳnh Với vết chân của bầy dã thú In trên nền gạch cũ trước lăng vua Với dòng sông như không chảy bao ... Bài thơ Chị Xuân Quỳnh, tác giả viết về hình ảnh người chị chăm lo em gái. Sự tỉ mỉ dặn dò, tránh móc lo cho đứa em từng chút một, thấu hiểu cả nỗi buồn và niềm vui. Nhưng người em gái lớn rồi mà chị chẳng tin, đã vượt xa cái điều chị nghỉ, vui hơn cái vui chị cho và bước đi trên con đường thành bại. Chị Xuân Quỳnh Đi qua đường là phải trông xe Chị biết Quỳnh rất hay vô ... Bài thơ Chiến Thắng Hôm Nay Xuân Quỳnh, tác giả viết về ngày chiến thắng. Nội dung thơ là ngày tháng chiến đấu, hành trình khai phá con đường lịch sử, cho những đoàn quân nối tiếp vượt Trường Sơn. Sự đoàn kết chiến đấu từ làng xóm, dưới hầm sâu nén cơn hờn trong ngực, đến từng nhà thắp sáng những niềm tin. Chiến Thắng Hôm Nay Xuân Quỳnh Ngàn cây non phần phật lá bên ... Bài thơ Cơn Mưa Không Phải Của Mình Xuân Quỳnh, tác giả viết về sự chờ đợi một cơn mưa. Đầu bài thơ là sự bế tắc khi chiếc giếng cạn, cây cỏ úa vàng, xung quanh toàn nước mặn, dòng sông biển ngăn không tới đảo. Ở chân trời xa chớp rồi kìa, mây đen đến, sóng reo mừng, chúng tôi chờ những con mưa rất xa, nhưng nào đâu phải cơn mưa của chúng tôi. Cơn Mưa Không Phải Của Mình ... Bài thơ Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Xuân Quỳnh, tác giả viết về sự chờ đợi nhớ thương của cô gái. Đầu bài thơ là sự thơ thẩn của cô gái nghĩ về chàng trai, dù không phải vĩnh biệt, nhưng lòng da diết lúc chia xa. Đoạn thơ tiếp theo là cô gái tự hỏi mình rằng, những xóm làng nào anh sẽ bước qua, đồng lúa, vườn cây, bờ bãi... dẫu biết anh sẽ trở lại nhưng ngọn gió buồn ... Bài thơ Em Đến Những Nơi Anh Qua Xuân Quỳnh, tác giả viết về cô gái nhớ đền chàng trai ngày kháng chiến. Nỗi nhớ thể hiện ngay đầu bài thơ, nhớ nhưng chẳng gặp, dáng anh như một cánh buồm, vượt tầm thủy lôi tiến về phía trước. Bài thơ cô gái còn nhớ hình ảnh khổ cực của chàng trai trong thời chiến, bát cơm trộn cát, bom đạn giặc như mưa, bão cuồn cuộn từ ngoài khơi. Em Đến ... Thơ Ngắn Tình Yêu Của Xuân Quỳnh! Nếu thi ca Việt Nam mãi say đắm một Xuân Diệu – ông hoàng của thơ tình thì cũng không bao giờ quên được một Xuân Quỳnh – nữ hoàng của tình yêu. Thơ của bà nhiều, hay và đầy quyến rũ về tình yêu, một tình yêu khát vọng. Những bài thơ tình nóng bỏng mà dịu dàng, mãnh liệt mà hồn hậu của Xuân Quỳnh vẫn luôn là những sợi dây tình cảm giăng mắc chốn trần gian và ở mãi nơi “vườn trần” Xuân Diệu. Trong chặng đường thơ ca của mình, thơ tình của Xuân Quỳnh đã có tiếng nói mới Trực tiếp bày tỏ khát vọng tình yêu của một trái tim phụ nữ mãnh liệt mà chân thành, tự nhiên mà hồn hậu đến lạ kỳ! Cùng với “Thuyền và Biển”, “Sóng” được in trong tập “Hoa dọc chiến hào” 1968, là những bài thơ tình được xem là hay nhất của Xuân Quỳnh nói riêng và thơ tình Việt Nam đương đại nói chung. Ở đây, chúng ta sẽ được cảm nhận vẻ đẹp của một tâm hồn phụ nữ luôn chân thành, đắm thắm, hồn hậu và trĩu nặng yêu thương, dám bày tỏ những khát vọng mãnh liệt trong của mình trong tình yêu và diễn đạt được trọn vẹn tình yêu ấy. Và ngay bây giờ, dưới đây là những bài thơ tình yêu và nỗi nhớ hay nhất của Xuân Quỳnh chúng tôi muốn chia sẻ đến các bạn. Nói Cùng Anh Xuân Quỳnh Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn Thơ Tình Cuối Mùa Thu Xuân Quỳnh Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại… – Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Xuân Quỳnh Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. Mẹ Của Anh Xuân Quỳnh Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ, không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa… Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu tự những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em Tháng Năm Xuân Quỳnh Giấc ngủ vừa chợp qua Nắng đã về trước cửa Đêm ngắn phút gần nhau Ngày dài như nỗi nhớ Nước sôi ngầu bọt thau Luộc mình con cá nhỏ Con cua chín vàng mai Ẩn vào trong cụm lúa Cỏ dại không người che Rã rời mang sắc úa… Nhưng hãy nghe hãy nghe Trên những cành phượng đỏ Trong những đầm sen mở Hương tháng năm lan xa Mầu tháng năm rực rỡ Tơ trời giăng ngoài sân Cây bàng xoè trước ngõ Đêm xanh vời trăng sao Con ve vàng lột vỏ Con chim tha rác về Tháng năm – mùa sinh nở Tình yêu như tháng năm Mang gió nồng nắng lửa Lòng anh là đầm sen Hay là nhành cỏ úa? Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Xuân Quỳnh Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác *** Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu! Mặt trời mới nhô cao Cho trẻ con nhìn rõ Màu xanh bắt đầu cỏ Màu xanh bắt đầu cây Cây cao bằng gang tay Lá cỏ bằng sợi tóc Cái hoa bằng cái cúc Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh ra Cho trẻ nghe tiếng hót Tiếng hót trong bằng nước Tiếng hót cao bằng mây Những làn gió thơ ngây Truyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắm Sông bắt đầu làm sông Sông cần đến mênh mông Biển có từ thuở đó Biển thì cho ý nghĩ Biển sinh cá sinh tôm Biển sinh những cánh buồm Cho trẻ con đi khắp Đám mây cho bóng rợp Trời nắng mây theo che Khi trẻ con tập đi Đường có từ ngày đó Nhưng còn cần cho trẻ Tình yêu và lời ru Cho nên mẹ sinh ra Để bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hát Từ cái bống cái bang Từ cái hoa rất thơm Từ cánh cò rất trắng Từ vị gừng rất đắng Từ vết lấm chưa khô Từ đầu nguồn cơn mưa Từ bãi sông cát vắng… Biết trẻ con khao khát Chuyện ngày xưa, ngày sau Không hiểu là từ đâu Mà bà về ở đó Kể cho bao chuyện cổ Chuyện con cóc, nàng tiên Chuyện cô Tấm ở hiền Thằng Lý Thông ở ác… Mái tóc bà thì bạc Con mắt bà thì vui Bà kể đến suốt đời Cũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biết Thế là bố sinh ra Bố bảo cho biết ngoan Bố dạy cho biết nghĩ Rộng lắm là mặt bể Dài là con đường đi Núi thì xanh và xa Hình tròn là trái đất… Chữ bắt đầu có trước Rồi có ghế có bàn Rồi có lớp có trường Và sinh ra thầy giáo… Cái bảng bằng cái chiếu Cục phấn từ đá ra Thầy viết chữ thật to “Chuyện loài người” trước nhất Hoa Cỏ May Xuân Quỳnh Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? Thuyền Và Biển Xuân Quỳnh Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa… còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau – rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió“ Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố Sóng Xuân Quỳnh Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ Tự Hát Xuân Quỳnh Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi Bàn Tay Em Xuân Quỳnh Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ Đường tít tắp, không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở… Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em Tình yêu, tự nó vốn hàm chứa biết bao điều bất ngờ, mới mẻ và đầy sự bí ẩn. Đến với tình yêu, trái tim không hề tuân theo một quy tắc rạch rồi nào cả. Vậy nên, không thể giải thích tình yêu bằng cái lí lẽ đời thường. Tuy vậy, những người yêu nhau vẫn cứ muốn tìm cách lí giải nó Vì sao ta yêu nhau, yêu nhau tự bao giờ… ? Những lí giải đó được tìm thấy trong các bài thơ của Xuân Quỳnh. Trên là tâp bài thơ tình yêu của Xuân Quỳnh hay nhất. Những áng thơ tình yêu dịu dàng, mãnh liệt và khao khát muốn có của bà. Hi vọng bạn sẽ tìm thấy được khái niệm tình yêu mới mẻ qua những bài thơ tình của Xuân Quỳnh. Thơ Ngắn Tình Yêu Của Xuân Quỳnh! Nếu thi ca Việt Nam mãi say đắm một Xuân Diệu – ông hoàng của thơ tình thì cũng không bao giờ quên được một Xuân Quỳnh – nữ hoàng của tình yêu. Thơ của bà nhiều, hay và đầy quyến rũ về tình yêu, một tình yêu khát vọng. Những bài thơ tình nóng bỏng mà dịu dàng, mãnh liệt mà hồn hậu của Xuân Quỳnh vẫn luôn là những sợi dây tình cảm giăng mắc chốn trần gian và ở mãi nơi “vườn trần” Xuân Diệu. Trong chặng đường thơ ca của mình, thơ tình của Xuân Quỳnh đã có tiếng nói mới Trực tiếp bày tỏ khát vọng tình yêu của một trái tim phụ nữ mãnh liệt mà chân thành, tự nhiên mà hồn hậu đến lạ kỳ! Cùng với “Thuyền và Biển”, “Sóng” được in trong tập “Hoa dọc chiến hào” 1968, là những bài thơ tình được xem là hay nhất của Xuân Quỳnh nói riêng và thơ tình Việt Nam đương đại nói chung. Ở đây, chúng ta sẽ được cảm nhận vẻ đẹp của một tâm hồn phụ nữ luôn chân thành, đắm thắm, hồn hậu và trĩu nặng yêu thương, dám bày tỏ những khát vọng mãnh liệt trong của mình trong tình yêu và diễn đạt được trọn vẹn tình yêu ấy. Và ngay bây giờ, dưới đây là những bài thơ tình yêu và nỗi nhớ hay nhất của Xuân Quỳnh chúng tôi muốn chia sẻ đến các bạn. Nói Cùng Anh Xuân Quỳnh Em biết đấy là điều đã cũ Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu Sự gắn bó giữa hai người xa lạ Nỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi Niềm đau đớn tưởng như vô tận Bỗng có ngày thay thế một niềm vui Điều hôm nay ta nói, ngày mai Người khác lại nói lời yêu thuở trước Đời sống chẳng vô cùng, em biết Câu thơ đâu còn mãi ngày sau Chẳng có gì quan trọng lắm đâu Như không khí như màu xanh lá cỏ Nhiều đến mức tưởng như chẳng có Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang Nhưng lúc này anh ở bên em Niềm vui sướng trong ta là có thật Như chiếc áo trên tường như trang sách Như chùm hoa mở cánh trước hiên nhà Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa Tình anh đối với em là xứ sở Là bóng rợp trên con đường nắng lửa Trái cây thơm trên miền đất khô cằn Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng Lòng tốt để duy trì sự sống Cho con người thực sự Người hơn Thơ Tình Cuối Mùa Thu Xuân Quỳnh Cuối trời mây trắng bay Lá vàng thưa thớt quá Phải chăng lá về rừng Mùa thu đi cùng lá Mùa thu ra biển cả Theo dòng nước mênh mang Mùa thu vào hoa cúc Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Là của mùa thu cũ Chợt làn gió heo may Thổi về xao động cả Lối đi quen bỗng lạ Cỏ lật theo chiều mây Đêm về sương ướt má Hơi lạnh qua bàn tay Tình ta như hàng cây Đã qua mùa gió bão Tình ta như dòng sông Đã yên ngày thác lũ Thời gian như là gió Mùa đi cùng tháng năm Tuổi theo mùa đi mãi Chỉ còn anh và em Chỉ còn anh và em Cùng tình yêu ở lại… – Kìa bao người yêu mới Đi qua cùng heo may Dẫu Em Biết Chắc Rằng Anh Trở Lại Xuân Quỳnh Thị trấn nào anh đến chiều nay Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa Xóm làng nào anh sẽ đi qua Những đồng lúa, vườn cây, bờ bãi… Dẫu em biết rằng anh trở lại Ngọn gió buồn vẫn thổi phía không anh. Thời gian trôi theo cánh cửa một mình Hạt mưa bụi rơi thầm trên mái ngói Tờ lịch mỏng bay theo lòng ngóng đợi Một con đường vời vợi núi cùng sông Gọi ngàn lần tên anh vẫn là không Chỉ lá rụng dạt dào lối phố Dẫu em biết rằng anh, anh cũng nhớ. Nhưng lòng em nào có lúc nguôi quên. Mẹ Của Anh Xuân Quỳnh Phải đâu mẹ của riêng anh Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi Mẹ tuy không đẻ, không nuôi Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong Ngày xưa má mẹ cũng hồng Bên anh, mẹ thức lo từng cơn đau Bây giờ tóc mẹ trắng phau Để cho mái tóc trên đầu anh đen Đâu con dốc nắng đường quen Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần Thương anh thương cả bước chân Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao Lời ru mẹ hát thuở nào Truyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh Nào là hoa bưởi, hoa chanh Nào câu quan họ mái đình cây đa… Xin đừng bắt chước câu ca Đi về dối mẹ để mà yêu nhau Mẹ không ghét bỏ em đâu Yêu anh em đã là dâu trong nhà Em xin hát tiếp lời ca Ru anh sau mỗi âu lo nhọc nhằn Hát tình yêu của chúng mình Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng Giữa ngàn hoa cỏ núi sông Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ Chắt chiu tự những ngày xưa Mẹ sinh anh để bây giờ cho em Tháng Năm Xuân Quỳnh Giấc ngủ vừa chợp qua Nắng đã về trước cửa Đêm ngắn phút gần nhau Ngày dài như nỗi nhớ Nước sôi ngầu bọt thau Luộc mình con cá nhỏ Con cua chín vàng mai Ẩn vào trong cụm lúa Cỏ dại không người che Rã rời mang sắc úa… Nhưng hãy nghe hãy nghe Trên những cành phượng đỏ Trong những đầm sen mở Hương tháng năm lan xa Mầu tháng năm rực rỡ Tơ trời giăng ngoài sân Cây bàng xoè trước ngõ Đêm xanh vời trăng sao Con ve vàng lột vỏ Con chim tha rác về Tháng năm – mùa sinh nở Tình yêu như tháng năm Mang gió nồng nắng lửa Lòng anh là đầm sen Hay là nhành cỏ úa? Chuyện Cổ Tích Về Loài Người Xuân Quỳnh Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác *** Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu! Mặt trời mới nhô cao Cho trẻ con nhìn rõ Màu xanh bắt đầu cỏ Màu xanh bắt đầu cây Cây cao bằng gang tay Lá cỏ bằng sợi tóc Cái hoa bằng cái cúc Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh ra Cho trẻ nghe tiếng hót Tiếng hót trong bằng nước Tiếng hót cao bằng mây Những làn gió thơ ngây Truyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắm Sông bắt đầu làm sông Sông cần đến mênh mông Biển có từ thuở đó Biển thì cho ý nghĩ Biển sinh cá sinh tôm Biển sinh những cánh buồm Cho trẻ con đi khắp Đám mây cho bóng rợp Trời nắng mây theo che Khi trẻ con tập đi Đường có từ ngày đó Nhưng còn cần cho trẻ Tình yêu và lời ru Cho nên mẹ sinh ra Để bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hát Từ cái bống cái bang Từ cái hoa rất thơm Từ cánh cò rất trắng Từ vị gừng rất đắng Từ vết lấm chưa khô Từ đầu nguồn cơn mưa Từ bãi sông cát vắng… Biết trẻ con khao khát Chuyện ngày xưa, ngày sau Không hiểu là từ đâu Mà bà về ở đó Kể cho bao chuyện cổ Chuyện con cóc, nàng tiên Chuyện cô Tấm ở hiền Thằng Lý Thông ở ác… Mái tóc bà thì bạc Con mắt bà thì vui Bà kể đến suốt đời Cũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biết Thế là bố sinh ra Bố bảo cho biết ngoan Bố dạy cho biết nghĩ Rộng lắm là mặt bể Dài là con đường đi Núi thì xanh và xa Hình tròn là trái đất… Chữ bắt đầu có trước Rồi có ghế có bàn Rồi có lớp có trường Và sinh ra thầy giáo… Cái bảng bằng cái chiếu Cục phấn từ đá ra Thầy viết chữ thật to “Chuyện loài người” trước nhất Hoa Cỏ May Xuân Quỳnh Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ, Không gian xao xuyến chuyển sang mùa. Tên mình ai gọi sau vòm lá, Lối cũ em về nay đã thu. Mây trắng bay đi cùng với gió, Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ. Đắng cay gửi lại bao mùa cũ, Thơ viết đôi dòng theo gió xa. Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may Áo em sơ ý cỏ găm đầy Lời yêu mỏng mảnh như màu khói, Ai biết lòng anh có đổi thay? Thuyền Và Biển Xuân Quỳnh Em sẽ kể anh nghe Chuyện con thuyền và biển “Từ ngày nào chẳng biết Thuyền nghe lời biển khơi Cánh hải âu, sóng biếc Đưa thuyền đi muôn nơi Lòng thuyền nhiều khát vọng Và tình biển bao la Thuyền đi hoài không mỏi Biển vẫn xa… còn xa Những đêm trăng hiền từ Biển như cô gái nhỏ Thầm thì gửi tâm tư Quanh mạn thuyền sóng vỗ Cũng có khi vô cớ Biển ào ạt xô thuyền Vì tình yêu muôn thuở Có bao giờ đứng yên? Chỉ có thuyền mới hiểu Biển mênh mông nhường nào Chỉ có biển mới biết Thuyền đi đâu, về đâu Những ngày không gặp nhau Biển bạc đầu thương nhớ Những ngày không gặp nhau Lòng thuyền đau – rạn vỡ Nếu từ giã thuyền rồi Biển chỉ còn sóng gió“ Nếu phải cách xa anh Em chỉ còn bão tố Sóng Xuân Quỳnh Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh – một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ Tự Hát Xuân Quỳnh Chả dại gì em ước nó bằng vàng Trái tim em, anh đã từng biết đấy Anh là người coi thường của cải Nên nếu cần anh bán nó đi ngay Em cũng không mong nó giống mặt trời Vì sẽ tắt khi bóng chiều đổ xuống Lại mình anh với đêm dài câm lặng Mà lòng anh xa cách với lòng em Em trở về đúng nghĩa trái tim Biết làm sống những hồng cầu đã chết Biết lấy lại những gì đã mất Biết rút gần khoảng cách của yêu tin Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Biết khao khát những điều anh mơ ước Biết xúc động qua nhiều nhận thức Biết yêu anh và biết được anh yêu Mùa thu nay sao bão giông nhiều Những cửa sổ con tàu chẳng đóng Dải đồng hoang và đại ngàn tối sẫm Em lạc loài giữa sâu thẳm rừng anh Em lo âu trước xa tắp đường mình Trái tim đập những điều không thể nói Trái tim đập cồn cào cơn đói Ngọn lửa nào le lói giữa cô đơn Em trở về đúng nghĩa trái-tim-em Là máu thịt, đời thường ai chẳng có Cũng ngừng đập lúc cuộc đời không còn nữa Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi rồi Bàn Tay Em Xuân Quỳnh Gia tài em chỉ có bàn tay Em trao tặng cho anh từ ngày ấy Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy Quá khứ dài là mái tóc em đen Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay? Bàn tay em ngón chẳng thon dài Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ Hái rau rền rau rệu nấu canh Tập vá may, tết tóc một mình Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ Đường tít tắp, không gian như bể Anh chờ em cho em vịn bàn tay Trong tay anh, tay của em đây Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ Trời mưa lạnh tay em khép cửa Em phơi mền vá áo cho anh Tay cắm hoa, tay để treo tranh Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc Tay em dừng trên vầng trán lo âu Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ Lấy thời gian đan thành áo mong chờ Lấy thời gian em viết những dòng thơ Để thấy được chúng mình không cách trở… Bàn tay em, gia tài bé nhỏ Em trao anh cùng với cuộc đời em Tình yêu, tự nó vốn hàm chứa biết bao điều bất ngờ, mới mẻ và đầy sự bí ẩn. Đến với tình yêu, trái tim không hề tuân theo một quy tắc rạch rồi nào cả. Vậy nên, không thể giải thích tình yêu bằng cái lí lẽ đời thường. Tuy vậy, những người yêu nhau vẫn cứ muốn tìm cách lí giải nó Vì sao ta yêu nhau, yêu nhau tự bao giờ… ? Những lí giải đó được tìm thấy trong các bài thơ của Xuân Quỳnh. Trên là tâp bài thơ tình yêu của Xuân Quỳnh hay nhất. Những áng thơ tình yêu dịu dàng, mãnh liệt và khao khát muốn có của bà. Hi vọng bạn sẽ tìm thấy được khái niệm tình yêu mới mẻ qua những bài thơ tình của Xuân Quỳnh.

thơ xuân quỳnh tình yêu và nỗi nhớ