(Trích tiểu thuyết Suối nguồn, Ayn Rand) Câu 2. Trên con đường tân tiến, những bước chân đầu tiên sẽ luôn gặp những điều gì? Xem đáp án Đọc đoạn trích sau và thực hiện yêu cầu: "Trong những thế kỉ qua, đã có những người đặt bước chân đầu tiên của họ trên những con đường mới; họ không được trang bị vũ khí gì ngoài tầm nhìn riêng của họ.
Trích đoạn tiểu thuyết "CÁT TRỌC ĐẦU" của nhà văn Nguyễn Quang Vinh ( Trích ). Tiểu đội trưởng Xuân hớt hãi chạy đi tìm Nụ. Cô kéo Nụ về hầm, gọi cả mấy chị em trong tiểu đội cùng đến. Người giới thiệu : TRẦN KIẾN QUỐC Nguồn : Bạn Trỗi K5 Ảnh chụp
Kẻ ăn bám sống cuộc đời thứ cấp. Anh ta cần những người khác. Những người khác trở thành động lực chính của anh ta. (Trích tiểu thuyết Suối nguồn, Ayn Rand, NXB Trẻ, TP HCM, 2017, tr.1174) Câu 1. Cách loài người có thể tồn tại được tác giả nêu ra trong đoạn trích. Câu 2.
Với Hồng, yêu mẹ chính là khát khao được gặp gỡ và được mẹ âu yếm vuốt ve. Ánh mắt thèm thuồng của em ngước nhìn những đứa bạn cùng trang lứa có mẹ bên cạnh mà đau đớn hình dung ra ảo ảnh mẹ xuất hiện như người bộ hành gục ngã giữa sa mạc. Và rồi kì tích đã xuất hiện, mong ước bấy lâu của em đã được đền đáp.
Người xác định vị trí phụ nữ như một công dân tự do, thấm nhuần tinh thần dân chủ. Một trang báo trích lời văn sĩ Thụy An (Ảnh : DR Đáng lẽ bà phải có chỗ đứng xứng đáng trên văn đàn, bởi bà là nhà báo đầu tiên chủ trương các tờ Đàn bà mới, tại Sài gòn, từ 1934, và Đàn bà,Hà Nội, 1937. Bà là nhà văn nữ tiên phong với tiểu thuyết Một linh hồn, 1942.
Blakelock, "họa sĩ bóng đêm". 10/09/2010 - Quản trị. Được biết đến rộng rãi trong giới nghệ sĩ với biệt danh "thiên tài điên loạn", Ralph Albert Blakelock là một trong những tài năng hội họa vĩ đại nhất thế kỷ XIX, nổi tiếng nhờ phong cách độc đáo trong những tác
9tSCsv.
Suối Nguồn Tác giả Ayn Rand Tác phẩm đứng đầu bảng xếp hạng những tiểu thuyết hay nhất thế kỷ 20 do độc giả bình chọn theo điều tra của New York Time – Đã bán được 6 triệu bản trong hơn 60 năm qua kể từ khi xuất bản lần đầu năm 1943. – Được dịch ra nhiều thứ tiếng và vẫn liên tục được tái bản hàng năm. – Một tiểu thuyết kinh điển cần đọc nay đã có mặt tại Việt Nam với bản dịch tiếng Việt. “Một tiểu thuyết tràn đầy sức sống và sự thú vị … mạnh mẽ, kịch tính, mãnh liệt và rành mạch từ đầu đến cuối … một tác phẩm tuyệt vời đáng để đọc.” Saturday Review of Literature “Tôi có thể ca ngợi tiểu thuyết này ở nhiều khía cạnh… sự kiện hấp dẫn…những nhân vật đầy màu sắc… táo bạo… thông minh phi thường.” – New York Herald Tribune “Bạn không thể đọc tác phẩm tuyệt vời này mà không liên tưởng đến một số tư tưởng cơ bản của thời đại chúng ta… Bạn sẽ nghĩ đến The Magic Mountain và The Master Builder khi bạn nghĩ đến The Fountainhead Suối nguồn.” – New York Times “… Trong lịch sử nhân loại, hiếm thấy ai phát biểu quan điểm này về con người. Ngày nay, quan điểm này hầu như không tồn tại. Tuy nhiên, chính quan điểm này – dù tồn tại ở các cấp độ khác nhau của sự khao khát, ao ước, đam mê và hoang mang đau khổ – là quan điểm khởi đầu cuộc sống của những người ưu tú nhất của nhân loại. Đối với đa số họ, đây thậm chí không phải là một quan điểm rõ ràng mà chỉ là một cảm giác mơ hồ, khó nắm bắt, nó được tạo thành từ những nỗi đau trần trụi và từ niềm hạnh phúc không thể diễn tả nổi. Nó là cảm giác về một kỳ vọng lớn, rằng cuộc sống của một người là quan trọng, rằng những thành tựu lớn lao có thể nằm trong khả năng, và rằng những điều vĩ đại còn nằm phía trước. Bản chất của con người – và của bất cứ sinh vật nào – không phải là đầu hàng, hoặc phỉ nhổ và nguyền rủa sự tồn tại của mình; điều ấy thực ra đòi hỏi cả một quá trình suy đồi mà tốc độ của nó tuỳ thuộc mỗi người. Một vài người đầu hàng vào lần đầu tiên tiếp xúc với áp lực; một vài người mặc nhiên đầu hàng; một số khác đi xuống từ từ và cứ thế mất dần ngọn lửa mà chính họ cũng không hề nhận ra nó đã tàn lụi như thế nào. Sau đó, tất cả biến mất trong cái đầm lầy khổng lồ gồm những người già cỗi, những người rao giảng rằng trưởng thành bao hàm việc chối bỏ chính kiến, rằng sự ổn định bao hàm việc chối bỏ những giá trị riêng, và rằng sống thực tế có nghĩa là phải gạt bỏ sự tồn tại. Chỉ một số ít người kiên quyết không đầu hàng và tiếp tục tiến lên; họ biết rằng không thể phản bội ngọn lửa kia; họ học cách nuôi dưỡng nó, cho nó hình hài, mục đích và sự sống… Tóm lại, dù tương lai mỗi người khác nhau, ở vào thời điểm bắt đầu cuộc sống, nhân loại luôn tìm kiếm một hình ảnh cao cả về bản chất con người cũng như về cuộc sống. Có rất ít cột chỉ đường trong cuộc tìm kiếm này. Suối nguồn là một trong những cột chỉ đường đó. Đây chính là một trong những lý do cơ bản nhất khiến cho suối nguồn có sức hấp dẫn lâu dài; nó tái khẳng định tinh thần của tuổi trẻ, nó tuyên bố về chiến thắng của con người, nó chỉ ra người ta có thể làm được những gì…”. Nếu có điều kiện độc giả nên mua bản gốc tại các cửa hàng sách trên toàn quốc để ủng hộ tác giả. Download Ebook PDF
“Suối nguồn” viết về một cuộc sống tôn vinh con người và định hướng về một thế-giới-như-nó-phải-là theo lý tưởng của Ayn Rand. Tác phẩm là cuốn sách dành cho những linh hồn chính trực, những trái tim nhiệt huyết, quyết liệt, miệt mài theo đuổi đam mê và cháy bỏng đến tận cùng, dù sự tận cùng đó phải vật vã từ trong đau đớn tuyệt vọng, điểm đích từ đống tro tàn vẫn là phượng hoàng tái sinh. Theo bình chọn của độc giả Modern Library – một công ty xuất bản của Mỹ, “Suối nguồn” tựa tiếng Anh The Fountainhead là một trong hai tác phẩm đứng đầu bảng xếp hạng những tiểu thuyết hay nhất thế kỷ XX. Bản thảo của cuốn sách đã từng bị 12 nhà xuất bản từ chối vì nhận định sẽ không bán được vì không tồn tại độc giả cho nó, vì quá triết lý, vì quá nhạy cảm, và cuối cùng – “Suối nguồn” đã được chào đón nồng nhiệt – hơn 6,5 triệu bản sau 76 năm kể từ khi xuất bản lần đầu năm 1943 được bán trên khắp thế giới, được dịch ra nhiều thứ tiếng, và vẫn liên tục được tái bản hằng năm. Ayn Rand trở thành tác giả có ảnh hưởng lớn nhất đến độc giả Mỹ trong thế kỷ XX. Ảnh lienbn13 1200 trang, 7cm, vừa vặn một chiếc gối đầu theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cũng như nhiều tác phẩm hay và nổi tiếng long trời lở đất khác, “Suối nguồn” đồ sộ về hình thức cũng như nội dung, dùng để gối đầu cũng được, dùng để gặm nhấm từng câu từ mỗi lúc cần thư giãn cũng được. Tác phẩm gồm 60 chương nằm trong 4 phần lấy tên của 4 nhân vật Peter Keating, Ellsworth M. Toohey, Gail Wynand, Howard Roark. Ayn Rand viết theo một kết cấu ma quái, có chủ đích. Có khi mỗi chương là một thể song song, mỗi đường thẳng dành cho một nhân vật. Có khi mỗi phần lại mang cấu trúc lội ngược dòng từ hiện tại về quá khứ. Tưởng lộn xộn, mà xuôi dòng. Để khi lật đến trang 1199, người đọc vẫn có thể dễ dàng hình dung lại trong trí nhớ tất cả những gì đã đọc qua. Thiết kế hình mẫu lý tưởng của Ayn Rand là một kiến trúc sư thiên tài – Howard Roark – nhân vật chính. Xuyên suốt tác phẩm, Howard là người tự chủ, chính trực, không khoan nhượng. Anh thiết kế các tòa nhà một cách trung thực và sáng tạo theo nguyên tắc phải phù hợp với vị trí, vật liệu và mục đích. Anh là một người theo chủ nghĩa hiện đại, không có hứng thú bắt chước, vay mượn hay chắp vá từ truyền thống, cũng không chấp nhận sự phê duyệt bởi những người khác, bao gồm cả các nhà lãnh đạo hay chuyên gia trong lĩnh vực kiến trúc. Các nhà phê bình và đối thủ cạnh tranh của Howard bị đe dọa và xúc phạm bởi thái độ cũng như tài năng của anh. Họ là Peter Keating – một kiến trúc sư thành công bằng cái miệng và sự vay mượn, gian lận, chơi bẩn. Họ là Ellsworth Toohey – một chủ bút của tờ Ngọn cờ, tự nhận mình là chuyên gia về kiến trúc, ông ta thâu tóm dư luận, một con người theo đuổi quyền lực thống trị tinh thần… Ngồn ngộn người trong đám dư luận ấy chống lại Howard, dưới sự dẫn dắt của Ellsworth. Gail Wynand là cuộc đời thành công từ nghèo khó. Ông là chủ tờ Ngọn cờ – một tờ báo đáng khinh phát triển dựa trên những tin giật gân. Gail đã phải trả giá bằng danh dự của mình để có được một vị trí mà ở đó ông có thể tiêu khiển bằng cách xem những người khác thể hiện danh dự của họ như thế nào. Cuộc gặp gỡ với Howard và các công trình của anh đã đánh thức linh hồn chính trực trong Gail, nhưng quá trễ để cứu rỗi ông. Nhân vật thú vị nhất, có lẽ là Dominique Francon, một cô nàng được xây dựng hết sức diệu kỳ – dù qua bao nhiêu sự phi lý mà cô đã làm thì cũng chỉ là phông nền làm bật lên tình yêu cô dành cho Howard. “Suối nguồn” có một kết thúc đẹp, đúng với mục đích ngay từ đầu của Ayn Rand là xây dựng một hệ thống xã hội ở đó Howard Roark – con người lý tưởng của bà có thể tồn tại và hoạt động. Một hệ thống tự do, hiệu quả, hợp lý. Điểm hấp dẫn của “Suối nguồn” chính là quá trình đấu tranh, kiên trì và không khoan nhượng của Howard, để kết quả cuối cùng là hệ thống xã hội đó tưởng thưởng anh và tưởng thưởng cho những năng lực tốt đẹp nhất trong mỗi con người. ảnh toicotheviet Quyền lực của ngôn từ. Sẽ là thiếu sót nếu như không nói đến thứ quyền lực này trong “Suối nguồn” – thứ quyền lực tạo nên sự thành công của Ellsworth Toohey, thứ quyền lực khiến ông ta được tôn sùng như một vị thánh. “Ông không lê bước nặng nhọc qua các thế kỷ; ông khiêu vũ – các nhà phê bình nói – trên đại lộ của các thời đại, như một anh hề, một người bạn, và một nhà tiên tri.” Đó là cái cách mà Ellsworth sử dụng ngôn từ. Với dáng người nhỏ thó, sức khỏe yếu ớt, nhưng mọi người lại không có ấn tượng về vẻ ngoài đó của ông. Ellsworth luôn được nhớ đến là người đàn ông có giọng nói du dương như tiếng đàn, và thông minh với tài hùng biện xuất sắc. Ellsworth hiểu thế giới hiện tại, hiểu những gì đang diễn ra, về lòng người, về tôn giáo, về quyền năng của ngôn ngữ… Ông ta đóng vai như người cha đạo nghe rất nhiều lời xưng tội, và rồi đưa những con chiên đó vào trò chơi của mình, ngắm chúng quay lòng mòng dưới sự điều khiển của ông ta. Ellsworth “tự xưng” là một nhà tư tưởng hiện đại cho chủ nghĩa vị nhân sinh. Ông ta rao giảng rằng vị nhân sinh là học thuyết đòi hỏi con người phải sống vì người khác và đặt những người khác lên trên bản thân mình. Ông ta bám vào đó để phá hủy cái tôi và linh hồn của người khác, tạo ra những hạng người sống thứ sinh, thao túng tinh thần họ, hướng tới mục tiêu cuộc đời ông ta – quyền lực, cai trị, lãnh tụ tinh thần. Ngôn từ là một thành quả vĩ đại của nhân loại, không đơn thuần là công cụ để giao tiếp, nó còn là một bộ máy truyền tải nhiều loại hình nghệ thuật. Nhưng nếu bị lợi dụng bởi những kẻ như Ellsworth, ngôn từ sẽ trở thành thứ vũ khí đáng sợ, giống như cách mà các tôn giáo cực đoan tuyên truyền và tẩy não những người anh em thiện lành. Ayn Rand vẽ nên một bức tranh đầy sinh động để độc giả dễ dàng hiểu được mức độ nguy hiểm khi có người vận dụng từ ngữ một cách thông minh xảo quyệt để định hướng đám đông vì mục đích xấu. Bất hạnh của con người – sống thứ sinh. Nguyên văn, Ayn Rand dùng từ “second – handers” để chỉ hạng người này. Thứ sinh có nghĩa là không sinh ra từ bản thân chủ thể hành động hoặc cảm xúc mà chỉ phản ánh từ người khác. Người sống thứ sinh là người sống với mục đích gây ấn tượng với người khác bằng danh vọng, sự ngưỡng mộ, sự ghen tị… lấy sự đánh giá của người khác làm thước đo bản thân. Không muốn giỏi, mà muốn được nghĩ là giỏi. Không muốn lao động, mà ra vẻ lao động và muốn được nghĩ là lao động giỏi. Đó chính là những con người hoàn toàn không quan tâm tới mình muốn gì hay nghĩ gì, mà chỉ quan tâm đến người khác nghĩ gì về bản thân và hành động theo ảo tưởng đó. Peter Keating là điển hình của hạng người sống thứ sinh trong “Suối nguồn”, là sản phẩm và vũ khí hoàn hảo của Ellsworth. Anh ta muốn được vĩ đại trong mắt người khác, muốn người ta đóng kịch để giúp cho vai kịch của anh – một vai kịch đẹp đẽ, phức tạp với tất cả kịch tính, tỉa tót, đỏm dáng. Thế giới sẽ ra sao nếu chỉ có toàn những kẻ sống thứ sinh luôn ăn bám sống nhờ bộ óc của người khác, những kẻ không lao động, không tư duy, không sản xuất, không sáng tạo? Tôn vinh con người không đồng nghĩa với coi thường chủ nghĩa vị nhân sinh. Trong định hướng về một thế-giới-như-nó-phải-là theo lý tưởng của Ayn Rand, ở đó cuộc sống tưởng thưởng người sáng tạo, người chính trực, người tư duy và làm việc độc lập với bộ óc của riêng mình mà không cần lệ thuộc vào bất kỳ phán xét, đánh giá từ người khác. Mục đích của Ayn Rand là tôn vinh người sáng tạo, dẫn đường cho con người hướng về một cuộc sống có ý nghĩa, tìm được giá trị của bản thân. Hệ thống nhân vật trong “Suối nguồn” đơn giản nhưng đặc trưng, mà thông qua đó Ayn Rand mở ra nhân quả của từng người, kết quả của mỗi người tùy thuộc vào việc họ đã đối xử với bản thân mình như thế nào, chăm sóc linh hồn mình như thế nào. Peter phản bội linh hồn mình. Gail bán đi linh hồn mình và phá hủy những linh hồn chính trực khác. Dominique không chịu đựng được cảnh những linh hồn bị chà đạp và chiến đấu, thậm chí là đày đọa thể xác để cứu rỗi linh hồn mình. Catherine để mặc cho linh hồn mình bị chà đạp. Ellsworth thâu tóm linh hồn nhưng cũng chỉ là một kẻ rỗng tuếch. Howard nuôi dưỡng một linh hồn chính trực, anh chăm sóc và nâng niu nó, từ mầm non trở thành cổ thụ, chưa một giây phút nào anh đánh mất. “Suối nguồn” tôn vinh những con người chính trực dám là chính mình, nhưng không có nghĩa là phản bác chủ nghĩa vị nhân sinh, mà tác giả chỉ ra chỗ mà người ta đánh tráo khái niệm vị nhân sinh để phá hủy cái tôi của mỗi người – chính là cái cách mà Ellsworth đã làm. Vị nhân sinh trong tư tưởng của Ellsworth là một thứ vị nhân sinh đã bị bóp méo đi, nói như lời của Howard rằng “Loài người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó mà là cho đi một cái gì đó. Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả. Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo.” Bởi sự đánh tráo khái niệm vì mục đích xấu của những người “tự xưng” là vị nhân sinh, mới tạo ra một đám đông không có cái tôi. Điều đáng nhận xét trong bất kỳ một sự việc gì là tốt hay xấu, không phải vị kỷ hay vị nhân sinh. Có nên tranh cãi về “Suối nguồn” hay không? Câu trả lời là không! Không hề! Đây là một tác phẩm không nên gây tranh cãi nhưng đã gây nên quá nhiều tranh cãi. Bùng nổ là những vấn đề vị kỷ hay vị nhân sinh, chủ nghĩa cá nhân hay chủ nghĩa tập thể… Tại sao lại phải tranh cãi về một tiểu thuyết văn-học-lãng-mạn? Khi mà tác giả đã nhận định ngay từ đầu – theo ngôn ngữ của Aristotle thì văn học lãng mạn không quan tâm tới thế-giới-như-nó-đang-là things as they are, mà tới thế-giới-như-nó-có-thể-là và phải-là things as they might be and ought to be? Với câu hỏi “Suối nguồn” có được viết để trình bày các quan điểm triết học của bản thân hay không? Ayn Rand đã trích lại từ bài viết “Mục đích văn chương” mà bà đã trình bày ở Đại học Lewis và Clark vào ngày 1/10/1963 để trả lời câu hỏi này “Động cơ và mục đích của tôi khi viết văn là khắc họa hình ảnh con người lý tưởng. Mục tiêu rốt ráo nhất của tôi là khắc họa một mẫu người lý tưởng về đạo đức; tất cả các giá trị triết học, giáo dục, hay nhận thức trong tiểu thuyết chỉ là phương tiện để đạt mục tiêu rốt ráo ấy. Tôi xin được nhấn mạnh điều này Mục đích của tôi không phải là khai sáng độc giả về mặt triết học. Mục đích của tôi – mục đích cơ bản và rốt ráo nhất – là khắc họa chân dung Howard Roark như cái đích tự thân.” Nghĩa là Ayn Rand thiết kế một con người lý tưởng về đạo đức và một cuộc sống tôn vinh con người lý tưởng ấy trong happy-ending! Nghĩa là Ayn Rand hướng đến lý tưởng chứ không phải lột tả hiện thực. Hãy đưa ra ý kiến bản thân, lý luận hay tranh cãi bất cứ điều gì với đối tượng là triết gia Ayn Rand và những tiểu luận ngoài hiện thực của bà, chứ không phải là đối với tiểu thuyết gia Ayn Rand hay tác phẩm văn học lãng mạn như “Suối nguồn”! Suối nguồn là dòng nước trong lành nhất nhưng chảy xiết, nhiều gấp khúc, đôi lúc cuồng loạn đến nghiệt ngã. Nên xem tác phẩm “Suối nguồn” là cuốn sách như chính cái tựa đề mà nó được gọi tên, để đọc lên những lúc hoang mang bất định, để được gột rửa bằng dữ dội và dịu êm, để thổi bùng ngọn lửa đam mê trong người, để dám là chính mình và tiếp tục sống vì lý tưởng của bản thân. Về tác giả Ayn Rand. Ayn Rand 1905 – 1982 tên khai sinh Alisa Zinov’yevna Rosenbaum, là tiểu thuyết gia, đồng thời là nhà triết học người Mỹ gốc Nga. Với niềm đam mê mãnh liệt cho nghệ thuật tự do, bà bắt đầu viết kịch vào năm 8 tuổi và tiểu thuyết năm 10 tuổi. Lựa chọn này dẫn dắt bà chọn Hoa Kỳ làm điểm dừng chân, trở thành nhà văn với hàng triệu bản được bán. Dưới vai trò là triết gia, Ayn Rand nổi tiếng vì đã phát triển học thuyết Chủ nghĩa khách quan. Với vai trò là nhà văn, bà cho ra đời nhiều tác phẩm mang giá trị lớn, có hư cấu và phi hư cấu, có tiểu thuyết và tiểu luận We the Living Chúng ta những kẻ sống, The Fountainhead Suối nguồn, Atlas Shrugged Atlas vươn mình, For the new Intellectual Vì giới tri thức mới và tiểu thuyết ngắn Anthem Bài ca tư tưởng… Ayn Rand là người có ảnh hưởng rộng lớn tại Mỹ thời hậu chiến tranh thế giới thứ hai. Có một Website chính thức được dựng lên để tưởng nhớ nhà văn này Link mua sách này giá tốt Fahasa Tiki Lazada Shopee Nếu bạn thấy bài viết này hay, xin ủng hộ team bằng cách dành thêm một giây để click vào quảng cáo. Chỉ 1s thôi, nhưng là cách tuyệt vời để duy trì blog mãi mãi
Lần cập nhật gần nhất December 21st, 2021 - 0232 pm Trong lần tái bản thứ 25 của “Suối nguồn”, Ayn Rand đã viết lời giới thiệu “… Bản chất của con người – hay bất kỳ sinh vật sống nào khác – không phải là đầu hàng ngay từ lúc bắt đầu hay nguyền rủa và phỉ nhổ vào sự tồn tại của mình; điều đó thực ra đòi hỏi cả một quá trình suy đồi mà tốc độ của nó phụ thuộc vào bản thân mỗi người. Một vài người đầu hàng ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc với áp lưc, một vài người mặc nhiên bỏ cuộc, một số khác cứ đi xuống từ từ và mất dần ngọn lửa của mình mà chẳng bao giờ biết được rằng tự bao giờ và vì sao họ mất nó… Tóm lại, dù tương lai mỗi người khác nhau, nhưng vào thời điểm bắt đầu của cuộc sống, nhân loại luôn tìm kiếm một hình ảnh cao cả về bản chất của con người và cuộc sống. Có rất ít cột chỉ đường trong cuộc tìm kiếm này. Cuốn Suối Nguồn là một trong những cột mốc đó…“ Review Suối nguồn 3 Suối nguồn xoay quanh anh chàng kiến trúc sư Roark – đại diện cho luồng tư duy mới mẻ trong ngành kiến trúc, trái ngược với Roark là cả một cái xã hội rộng lớn – cái xã hội chống lại anh – nó đại diện cho sự cố chấp, bảo thủ và sự ngu dốt. Roark vẽ ra những bản thiết kế không theo một quy chuẩn nào – những cái mà các bậc học giả về kiến trúc thời đó coi như một trong những quy tắc không thể thiếu trong kiến trúc, nếu thiếu cái đó đi, bất kì một tác phẩm nào do bất kì một ai làm ra dường như luôn luôn bị đánh giá thấp. Các quy chuẩn mà Roark đặt ra rất lạ, nhưng nó tạo ra không phải để đón chờ sự công nhận từ xã hội mà là đem lại sự thoải mái trong chính những người sử dụng ngôi nhà do anh thiết kế ra. Nhưng các bậc cao nhân trong ngành kiến trúc sư thời đó không hề đánh giá cao các bản thiết kế của Roark, nó quá lạ, đi chệch hướng so với các quy tắc ban đầu đặt ra, nó không giống hay có nét tương đồng với các tác phẩm vĩ đại trước đó đã từng xây dựng, họ đánh giá các tác phẩm của anh là thứ bỏ đi, thi nhau chỉ trích, phê phán và vùi dập Roark vì anh khác với họ. Thêm vào đó, những công dân sống trong thành phố cũng ra vẻ như am hiểu về kiến trúc lắm – mà thực ra cũng chỉ như những con thú nuôi bị những người được họ cho là có học thức dắt mũi, cũng chỉ là những con người hùa theo đám đông mà nói để ra vẻ ta đây quan tâm – thi nhau đưa ra những lời nhận xét ác ý cho các công trình của Roark. Sau tất cả những việc trên, Roark không quan tâm và vẫn làm theo đúng những gì bản thân cho là đúng. Các công trình do anh thiết kế ra luôn có nhiều người đến mua, mặc cho nó bị cái xã hội vùi dập hay chê bai, họ đến vì sự thoải mái và tiện ích mà cái nơi họ sẽ ở mang lại, đây chính là minh chứng cho tài năng thật sự của Roark chứ không phải như cái mà các bậc tiền bối phán xét anh. Đọc xong tác phẩm, tôi lặng người một lúc, những câu hỏi trong đầu tôi liên tiếp tuôn ra “Roark làm như thế có đúng hay không?”, “Có nên áp dụng cách cư xử của Roark trong đời sống xã hội ngày nay hay không?”, “Những người bình thường – bị cho là ngu dốt, mù quáng, không biết gì về kiến trúc – nên nghe đánh giá của ai?”, “Cái xã hội mình đang sống có thật sự là như thế này hay không?”, “Những tờ báo hiện nay hình như cũng vận hành theo cái cách mà các hãng báo trong tác phẩm hoạt động”,… những câu hỏi này muốn tìm cho chính nó một câu trả lời nhưng đâu dễ để tìm ra. Tôi nghĩ về những người dân bị cho là ngu dốt và mù quáng, họ là những người mà kiến trúc sư phải thuyết phục để mua các sản phẩm được xây dựng nên. Những người này – người dân – thường sẽ phải suy xét rất kĩ và luôn tìm đến những nhà tư vấn, những người mà họ cho là có kiến thức về kiến trúc để tư vấn. Do đó, những lời nhận xét họ nhận được là như thế nào, thì họ tin chính xác nó là như thế. Các nhà bác học về kiến trúc đã nói những cái mà anh chàng Roark xây ra là thảm hoạ, thì những người này cũng sẽ nghĩ đó là thảm hoạ và đưa ra lời chê bai cho nó. Tại sao họ không đưa ra chính kiến của mình? Vì họ không dám. Kể cả thấy có ấn tượng tích cực với sản phẩm ngoài đời thực, nhưng nếu các chuyên gia đánh giá ngược lại, họ sẽ nghĩ là có lẽ mình chưa đủ trình độ để đánh giá, các chuyên gia đã mất nhiều năm học hỏi, nghiên cứu sẽ nhìn nhận ra những điểm không tốt, cái mà mình không thể nhận thấy ngay lúc này, nên lúc đó, họ sẽ gạt bỏ ngay chính kiến của mình để thay vào đó là ý kiến của người khác. Họ làm vậy là đúng hay sai? Theo tôi nghĩ là đúng, chúng ta chẳng phải thường ngày vẫn dựa vào các lời khuyên từ chuyên gia đấy thôi, chúng ta nghe theo mà không hề nghi ngờ một chút gì về cái ý kiến đấy, mặc định những lời nhận xét đó là đúng. Chúng ta không có thời gian để tìm hiểu xem lời nhận xét đó có đáng tin hay không. Kiểm chứng lại nhận định của chuyên gia là việc chúng ta không làm được, ấy vậy mà lại muốn “những người trong truyện” làm được. Chúng ta muốn độc giả nghe theo anh chàng Roark, ủng hộ anh ta nhưng chuyện đâu phải dễ dàng như vậy. Chúng ta – những người đọc tác phẩm – đã biết Roark đúng nên mới ủng hộ anh ta từ đầu đến cuối, nhưng những-người-trong-truyện chưa biết ai đúng ai sai, nên họ buộc phải nghe theo chuyên gia đúng như những gì chúng ta làm trong cái xã hội hiện tại. Chê bai người-bình-thường trong cuốn tiểu thuyết này theo tôi nghĩ là không nên, những người mà chúng ta nên chỉ trích là những chuyên-gia-về-kiến-trúc trong cuốn sách những người mà cuốn sách cho là chuyên gia. Họ bảo thủ, quá nguyên tắc, và cái tôi thì cao ngất ngưởng. Khi mà mọi thứ đã đạt tới trạng thái dòng chảy, chỉ cần có một cái gì đó tác động làm chệch hướng đí thôi dù đúng hay sai, dù hay hay dở thì họ sẽ gạt phăng nó đi, cố gắng giữ dòng chảy trở nên ổn định. Họ không muốn công nhận tài năng của Roark, một phần vì sự bảo thủ trong chính họ, phần khác – theo tôi nghĩ – là sợ bị người được cho là kém cỏi hơn mình lên mặt. Roark là một anh chàng bị đuổi học giữa chừng, chỉ cần yếu tố này thôi là đủ để các chuyên gia đánh giá các kiệt tác của Roark là vớ vẩn, là sự thất bại của kiến trúc. Không phải tất cả những người am hiểu kiến trúc đánh giá thấp Roark, vẫn có một vài người cảm nhận được sự tinh tế và sự sáng tạo của anh cô Dominique, ông Toohey, chủ tờ báo ngọn cờ New York ông Wynand. Ấy vậy mà họ vẫn làm như các vị khác vùi dập và vùi dập. Họ làm vậy để thoả mãn lòng công chúng, thoả mãn các chuyên gia. Tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ vị thế của họ và đảm bảo sự thu hút của tờ báo họ viết. Ôi cái xã hội, nó đã nát và càng nát hơn. Khi đọc hết tác phẩm, thoạt đầu tôi nghĩ Roark hành động như vậy là đúng nên bảo vệ chính kiến của chính mình khi biết nó đúng. Nhưng làm thế liệu có thật sự là tốt trong xã hội chúng ta hiện nay. Roark rất may mắn khi có những người ủng hộ và nhìn ra được tài năng của cậu, và thỉnh thoảng cậu vẫn nhận được các hợp đồng đủ để cậu chi trả chi phí sống qua ngày. Nhưng nếu không có những người này thì làm sao? Sau khi Roark bị đuổi khỏi trường, không ai biết tài năng của anh, không có một ai thuê anh để làm việc, họ chỉ tìm đến những thương hiệu, công ty được cho là uy tín. Anh đã từng phải sống rất khổ sở, không có đủ tiền thuê nhà chứ không nói đến thuê văn phòng làm việc. Roark hoàn toàn có thể thay đổi cách thiết kế của mình phù hợp với thị hiếu của các-chuyên-gia cũng như của dư luận, nhưng anh không làm vậy và giữ nguyên tắc của riêng mình. Dù sao may mắn cũng đã mỉm cười với Roark, nhưng có ai dám chắc may mắn sẽ mỉm cười với chúng ta như vậy. Tôi liên tưởng đến một câu chuyện Có một viên kim cương bị vùi mình trong bùn, ngày qua này, nó chỉ nằm im ở đó, bị “lũ” bùn che mất ánh hào quang cũng như sự giá trị của chính nó. Viên kim cương không khác gì tài năng của Roark, và cái xã hội lúc đó chính là “lũ” bùn bẩn thỉu. Nếu chỉ như viên kim cương kia, không tìm cách thoát ra khỏi bùn, sẽ chẳng ai biết được tài năng của mình và chúng ta sẽ chết vì việc này. Quyết định thay đổi hay không là một điều cực kì khó khăn, nó đặt ra rất nhiều câu hỏi phải trả lời “Liệu tài năng của chúng ta có được tìm thấy hay không?”, “Liệu cái chúng ta nghĩ là đúng có thật sự đúng hay không? Hay nó chí là một ý kiến vớ vẩn nhưng với tính cách bảo thủ trong con người ta, nó lại trở nên vĩ đại?”, “Liệu theo cái mới hay vẫn duy trì cái cũ là tốt hơn?” Thêm một điều quan trọng nữa sự công nhận. Khi mua một đôi dép, mọi người chê đôi dép đó xấu, chỉ một mình bạn nghĩ nó đẹp và bạn vẫn đeo nó, liệu điều này là bảo vệ chính kiến của mình hay là bảo thủ? Cũng như các chuyên gia trong tác phẩm, họ bảo vệ những lối kiến trúc truyền thống, tại sao chúng ta không nghĩ đó là các chuyên gia bảo vệ chính kiến chứ không phải là bảo thủ? Khi hệ tư tưởng của chúng ta khác hẳn với hệ tư tưởng của xã hội, liệu chúng ta có nên cố gắng thay đổi xã hội hay để xã hội thay đổi mình? Có lẽ tuỳ từng trường hợp, hoàn cảnh và suy xét tới rất nhiều yếu tố khác, chúng ta mới trả lời được thoải đáng. Nhưng để làm được những điều vĩ đại, chúng ta cần một chút mạo hiểm và liều lĩnh, nếu ở mãi trong vòng tròn đảm bảo thì chúng ta cũng chỉ là một phần của cái xã hội ngu dốt đó. Tuy tác phẩm sáng tác đã lâu nhưng tất cả những vấn đề được đề cập trong tác phẩm đều là những vấn đề nhức nhối trong xã hội hiện nay. Sự thiếu hiểu biết của đám đông, gìn giữ cái cũ, phát triển cái mới, cũng như niềm tin của đám đông trong xã hội ngày nay… Khi lướt qua các bài đánh giá của các bạn trẻ, tranh luận về những vấn đề “đao to, búa lớn” như chính trị trong nước và thế giới, người này hành xử thế này đúng không, phù hợp với đạo đức chưa,…. tôi đều tự hỏi “Không biết mấy bạn này hiểu rõ vấn đề đến đâu? Hay đơn giản là chỉ hiểu bề nổi của câu chuyện, sự việc, từ đó đưa ra các lời phán xét để cho mọi người thấy mình cũng quan tâm đến vấn đề này, mình có kiến thức về vấn đề này?”. Lướt qua các tờ báo trên mạng, tôi cũng tự thắc mắc “Liệu mình có nên tin nó không? Liệu mình có trở thành một thành phần của cái đám-đông-ngu-dốt trong Suối nguồn hay không”. Tôi nghĩ điều duy nhất để có thể không bị lạc vào con đường tiêu cực này là phải tích cực mở rộng thêm vốn kiến thức cho bản thân, tiếp xúc với nhiều hệ tư tưởng khác nhau và chọn một hướng cho chính mình. Có thể tôi sẽ không giúp tình trạng tồi tệ này trong xã hội hiện tại giảm bớt đi một cách đáng kể, nhưng tôi sẽ làm giảm được một người khỏi đám đông hỗn loạn đó. – Nguyễn Tiến Mạnh Tác phẩm này trước đó đã có nhiều bạn đọc review chi tiết rồi nên tôi chỉ muốn nói về một vài cảm nhận của riêng tôi và mong bạn đọc nào chưa đọc thì có thể tìm đọc tác phẩm. Một ngàn một trăm chín mươi chín trang sách, lần đầu tiên tôi cầm trên tay cuốn sách này làm tôi khá là ngợp, bởi trước đó tôi chưa bao giờ đọc cuốn sách nào quá sáu trăm trang. “Suối Nguồn”, để review nó có lẽ cần rất nhiều ngôn từ, như cách sử dụng điêu luyện, đa dạng mà tác giả Ayn Rand tạo nên sản phẩn kinh điển. Đúng thế là tác phẩn kinh điển, nó rất hấp dẫn, đây là cuốn tiểu thuyết mang tính xã hội. Và như câu nói của nhà văn Victor Hugo “Nếu một nhà văn chỉ viết cho thời đại của mình thì tôi sẽ phải bẻ bút và vứt nó đi.” cuốn sách này với cảm nhận của riêng bản thân tôi thì rất nhiều những giá trị mà quyển sách mang lại vẫn rất đúng trong xã hội hiện tại, về tôn giáo, về những cuộc đấu tranh quyền lực, sức mạnh của báo chí, về kiến trúc, sự sáng tạo, những thứ cốt lõi và nguyên sơ nhất của bản tính còn người… Tôi đã mất năm tuần để có thể đọc hết cuốn sách tuy nhiên đọc cuốn sách này không lâu như bạn nghĩ, nhiều đêm khi kết thúc một phần bạn sẽ vẫn muốn đọc thêm một đoạn nữa, cứ thế mà bối cảnh câu chuyện, giá trị tác phẩm dần hiện ra. Đặc biệt thật sự tôi rất bị cuốn hút bởi phần cuối của tác phẩn “Howard Roark” phần cuối này mang nhiều giá trị về tính con người và sự sáng tạo nhất. Mỗi phần chủ yếu là mỗi nhân vật chính trong câu chuyện, và chúng được kết nối với nhau mang tính thống nhất không rời rạc, các nhân vật này dù tốt hay xấu, dù bạn thích hay ghét thì đều có những thứ ta cần học hỏi, đặc biệt là học hỏi những sai lầm của họ để chúng ta tránh trong cuộc sống của chính mình hiện tại. Thật sự cuốn sách rất đáng để mỗi người chúng ta “Kê gối đầu giường”. Bởi giá trị của cuốn sách rất cao, rất rộng. Có rất nhiều góc nhìn, rất nhiều giá trị cho bạn đọc, hi vọng các bạn sẽ tự mình tìm ra khi chiêm nghiệm tác phẩm ái! – Lê Công Nin Với độ dài 1200 trang, dù ai đó có giới thiệu nó hay đến mức nào đi nữa thì quả thật sẽ luôn có một ngăn trở khi ta có ý định đọc Suối Nguồn. Nhưng khi đã bắt đầu đọc, ta sẽ chỉ muốn gác mọi chuyện đang làm, đang nghĩ, chỉ để đọc, để theo dõi từng câu chuyện, từng lời hội thoại trong thế giới của các nhân vật. Đọc xong 1200 trang, việc tiếp đó là lần đọc lại từng đoạn hội thoại đang ám ảnh tâm trí mình. Rồi bất giác nhận ra mình đang đọc lại rất rất nhiều lần. Là ta đang theo dõi các nhân vật hay thông qua các nhân vật ta đang tìm chính bản thân mình. Ta đang chìm trong Suối Nguồn hay chìm trong chính bản thân ta. Thật sự không khó hiểu khi Suối Nguồn được dịch ra nhiều thứ tiếng, bán được hơn 6,5 triệu bản trên toàn thế giới và được độc giả New York times bầu chọn là cuốn tiểu thuyết hay nhất thế kỷ Nguồn được chia làm 4 phần, lấy tên của 4 nhân vật chính Peter Keating, Ellsworth Toohey, Gail Wynard và nhân vật chủ chốt Howard Roak. Tất nhiên còn một nữ chính đi cùng với họ, luôn luôn sẽ có 1 nhân vật nữ chính quý cô Dominique Francon. Peter Keating, một kẻ sống thứ sinh hoàn toàn. Anh sống theo quan điểm, ý thích của thiên hạ. Chạy theo danh vọng, lời khen chê, địa vị hảo huyền để rồi đánh mất đi tất cả từ đam mê thật sự của bản thân, tình yêu, tình bạn. Cuộc đời rơi vào bế tắc hoàn toàn, lãng phí hoàn toàn, sợ hãi điều mình không rõ là gì, một cuộc đời đáng thương thực sự. Chủ bút “Một tiếng nói nhỏ” Ellsworth Toohey, một kẻ thứ sinh quyền lực, nghĩ rằng mình hiểu thế giới, sống theo lý tưởng tập thể, nghĩ rằng mình có thể điều khiển tâm trí cả thế giới, đang vì một thứ lý tưởng cộng đồng và tiêu diệt các ý thức cá nhân, làm đủ thứ việc điên rồ chỉ để biến tất cả đám đông thành đám đông nô lệ, biến tất cả hóa thành nô lệ cho nô lệ.. Cái câu mà Howard Roak đối đáp ông ta, có lẽ là cách hay nhất để đối diện loại chủ nghĩa tập thể điên dại này “Nhưng tôi không nghĩ về ông”. Toohey có thể làm Dominique lo sợ, có thể điều khiển hoàn toàn loại người như Peter Keating và thậm chí thắng được người quyền lực tài năng như Gail Wynard nhưng ông ta mãi mãi chẳng thể thắng hay ảnh hưởng được gì đến người như Howard Roak vì đơn giản, Roak không nghĩ về ông. Chẳng có Toohey nào cả, chẳng có cái lý tưởng tập thể điên rồ nào ở đó cả. Gail Wynard Chủ tòa soạn tờ Ngọn Cờ. Một ông chủ thực sự. Người thoát lên từ địa vị nghèo khó, có chủ kiến, có thực lực và hiểu rõ đám đông muốn gì. Trải qua nhiều sự vùi dập của đời, ông làm điều mà ông gọi là bán linh hồn mình để phục vụ những điều đám đông muốn. Ông có hầu nhưng mọi điều mà đám người sống thứ sinh khao khát tiền bạc, danh vọng, đàn bà, quyền lực.. nhưng thậm chí có lúc ông định tự tử, ông muốn kết liễu cuộc sống không phải vì tức giận vì tức giận làm ông có thêm động lực. Ông muốn chấm dứt mọi thứ bởi vì sự kinh tỡm, kinh tỡm mọi thứ xung quanh ông. Ông chỉ hạnh phúc đến khi ông gặp được những con người như ông, Dominique, Howard Roak, được sống, được tận hưởng niềm hạnh phúc của chính ông như ông nói ông bán linh hồn cho đám đông để có thể tận hưởng niềm riêng là Dominique, là những buổi trò chuyện, ăn trưa cùng Roak, là ngôi nhà do Roak xây dựng.. Và nhân vật trung tâm của câu chuyện Howard Roak, một người theo chủ nghĩa cá nhân hoàn toàn. Không quan tâm đến quan điểm thông thường mà chỉ theo đuổi niềm hạnh phúc riêng biệt. Tất nhiên anh gặp rất nhiều trở ngại, chông gai, bị vùi dập, bị gần như cả thế giới chống đối và muốn hủy diệt. Howard Roak là một lời tuyên ngôn về hạnh phúc cá nhân và quyền được theo đuổi hạnh phúc riêng biệt của mỗi cá nhân. Không ai, không tập thể nào có quyền bắt 1 cá nhân từ bỏ quyền được là một cá nhân, quyền được theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Trước anh những người như anh đều thất bại trong đau khổ như người thầy của anh Henry Cameron, hay nàng thơ của anh Dominique Francon, chàng điêu khắc tài ba Mallory hay chính chủ tòa soạn đầy quyền uy Gail Wynard, họ thất bại vì phần nào trong họ vẫn quan tâm đến dư luận, đến công chúng, họ vẫn sợ thất bại theo quan điểm của thế gian thường thấy, họ vẫn sợ hãi “đám đông ngoài đường” như cách mà Cameron nói. Phần Roak anh không bị rang buộc bởi quan điểm đó, anh không cảm thấy đau khổ hay mất mát như quan điểm của số giản những điều đó không còn ảnh hưởng gì đến anh nữa. Như anh nói với Cameron, nhưng khi đi trên đường tôi không thấy ai khác cả. Như lời anh nói với Dominique “ em phải học cách không sợ hãi thế giới này, không để nó nắm giữ em như bây giờ nó đang nắm giữ em. Không để nó làm em tổn thương như nó làm tổn thương em ở phiên tòa”. Ta là ai trong các nhân vật, ta đã từng là ai, ta thấy vừa ghét vừa thương hại con người tầm thường như Peter Keating, thấy kinh tỡm con người như Toohey, thấy vừa quý trọng vừa thương cảm lại tiếc nuối cho Dominique, cho Gail Wynard hay thấy sùng bái con người như Howard Roak..có lẽ trong nhiều khoảnh khắc khác nhau ta đều đã đóng qua các vai, đã từng tầm thường như Peter Keating, đã từng tỏ ra nguy hiểm như Toheey, đã từng đau khổ như Dominique, Gail Wynard cũng từng theo đuổi niềm đam mê như Howard Roak. Và điều quan trọng sau nhất, ta sẽ là ai ? – Võ Văn Cường Trích dẫn Suối nguồn “Mỗi con người tự tạo ý nghĩa, phong cách và mục đích cuộc sống của anh ta. Tại sao lại quan trọng hóa những cái mà người khác đã làm? Tại sao một thứ lại trở nên thiêng liêng chỉ bởi vì nó không phải do ta nghĩ ra? Tại sao bất kỳ người nào và tất cả mọi người đều đúng – miễn là nó không phải ý tưởng của bản thân ta? Tại sao số lượng người lại có thể thay thế cho nội dung của chân lý?” “Từ những thứ thiết yếu đơn giản nhất cho đến những khái niệm tôn giáo trừu tượng cao nhất, từ cái bánh xe cho đến các tòa nhà chọc trời, tất cả những gì mà chúng ta đại diện và tất cả những gì chúng ta có đều đến từ một thuộc tính của con người – đó là KHẢ NĂNG TƯ DUY.” “Không phải hành vi mà chính NIỀM TIN – niềm tin chắc chắn và quan trọng nhất – sẽ mang lại “…” một ý nghĩa mới và sâu sắc hơn một niềm tin chắc chắn mà một tâm hồn cao thượng có đối với chính nó; cái niềm tin mà người ta không nên kiếm tìm từ bên ngoài, không thể tìm thấy từ bên ngoài, và, có lẽ không bao giờ nên để mất”. “Dù tồn tại ở các cập độ khác nhau của sự khao khát, ao ước, đam mê và hoang mang đau khổ – là quan điểm khởi đầu cuộc sống của những người ưu tú nhất. Đố với đa số họ, đây thậm chí không phải là một quan điểm rõ ràng mà chỉ là một cảm giác mơ hồ, khó nắm bắt; nó được tạo thành từ những nỗi đau trần trụi và từ niềm hạnh phúc không thể diễn tả nổi. Nó là cảm giác về một kỳ vọng lớn, rằng cuộc sống của mỗi người là quan trọng, rằng những thành tựu lớn lao có thể nằm trong khả năng, và rằng điều vĩ đại còn nằm phía trước” “Em có, xem nào, cứ cho là sáu mươi năm để sống. Hầu hết thời gian đó là dành cho làm việc. Em đã lựa chọn công việc mà em muốn làm. Nếu em không tìm thấy niềm vui trong công việc thì em chỉ đang tự kết án sáu mươi năm hành xác cho chính mình. Và em chỉ có thể tìm thấy niềm vui nếu em làm việc của mình theo cách tốt nhất có thể đối với em. Nhưng nói cách tốt nhất’ tức là nói đến tiêu chẩn – và em tự đặt ra các tiêu chuẩn cho riêng mình. Em chẳng kế thừa cái gì cả. Em không đứng ở điểm cuối của bất cứ truyền thống nào. Em có thể đứng ở điểm khởi đầu của một truyền thống.” Có thể bạn muốn đọc thêm Nếu bạn yêu thích cuốn sách, cảm thấy nội dung lôi cuốn, phù hợp với nhu cầu đọc của bản thân thì hãy mua SÁCH BẢN QUYỀN để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản, để lại cho bạn đọc những nhận xét chân thật nhất về cách hành văn, chất lượng sách.
Ngày 27 tháng Tám năm 2021 Suối nguồn là một trong những cuốn tiểu thuyết kinh điển nhất mọi thời đại. Tác phẩm hướng người đọc đến một cuộc sống mới đó là lý tưởng của Ayn Rand. Với khối lượng chữ đồ sộ, độ dài khiến người đọc choáng váng thế nhưng nội dung thì rất đáng để chúng ta đọc. Để giúp bạn đọc tổng kết nhanh những bài học đắt giá trong Suối nguồn này, Sách Hay 24h đã tổng hợp những trích dẫn hay nhất mời bạn cùng theo dõi! Có thể bạn quan tâm Quyền đầu tiên của con người trên trái đất này là quyền có cái tôi. Bổn phận đầu tiên của một con người là bổn phận với chính mình. Nguyên tắc đạo đức của anh ta là không bao giờ để người khác quyết định mục đích sống của anh ta. Bổn phận đạo đức của anh ta là phải làm những gì anh ta khao khát, miễn là khao khát đó không do người khác quyết tồi tệ nhất về những kẻ không trung thực là quan niệm của họ về sự trung đức hạnh duy nhất mà con người có thể làm cho nhau và cái thỏa thuận duy nhất cho mối quan hệ hợp lí giữa người với người là – buông nhau chỉ là tác nhân bên ngoài. Nguyên nhân là ở bên trong anh ta. Nếu sét đánh vào một cái cây mục nát và nó ngã gục thì đó không phải lỗi của quá nhiều ngốc nghếch và không nhận ra thế nào là tốt nhất – chuyện đó chẳng sao. Như thế chẳng đáng tức giận. Nhưng anh có hiểu được chuyện có những người nhận ra thế nào là tốt nhất nhưng lại không muốn đạt được điều đó?Điều khó nhất trên trái đất này chính là làm những gì chúng ta muốn. Và nó đòi hỏi lòng dũng cảm lớn lao cứ cái gì cũng có thể bị phản bội, bất cứ ai cũng có thể tha thứ. Trừ những kẻ thiếu lòng dũng cảm để trở nên vĩ đại khi họ có thể trở nên vĩ người đều không muốn gì khác ngoài những chiếc gương xung quanh họ. Để phản chiếu họ trong khi họ cũng phản chiếu những thứ một người không thể tôn trọng bản thân mình thì người đó không thể yêu hay tôn trọng người khác lợn là biểu tượng của tinh thần bác ái bởi vì cái giống ăn tạp ấy chấp nhận mọi thứ. Thực ra, những kẻ yêu thương tất cả mọi người và luôn cảm thấy chỗ nào cuxnglaf nhà mới chính là kẻ thực sự căm ghét mọi người. Hắn không trông đợi điều gì từ con người, nên không có sự suy đồi nào có thể làm cho hắn giận theo người khác thì quá dễ. Còn đứng độc lập một mình lại không dễ chút nào. Anh có thể đóng vai đạo đức giả trước một đám khán giả. Nhưng anh không thể tự lừa dối mình sáng tạo sống với lao động của mình. Anh ta không cần ai khác. Mục đích cơ bản của anh ta là chính bản thân anh. Kẻ ăn bám sống cuộc đời thứ cấp. Anh ta cần những người khác. Những người khác trở thành động lực chính của anh ta đã nói quá nhiều điều vớ vẩn về tính hay thay đổi của con người và về sự bất thường của tình cảm. Tôi luôn luôn nghĩ rằng những thứ tình cảm có thể thay đổi được thì thực ra là những thứ không tồn tại ngay từ đầu. Có những cuốn sách tôi thích khi tôi 16 tuổi. Giờ tôi vẫn thích muốn nói rằng, cái làm cho con người ta hạnh phúc không phải là quá ít mà là quá nhiều lựa cấu trúc đều có mục đích riêng của nó. Mỗi con người tự tạo ý nghĩa, phong cách và mục đích sống của anh ta. Tại sao lại quan trọng hóa những cái mà người khác đã làm? Tại sao một thứ lại trở nên thiêng liêng bởi vì nó không phải do ta nghĩ ra? Tại sao bất kỳ người nào và tất cả mọi người đều đúng – miễn nó không phải là ý tưởng của bản thân ta? Tại sao số lượng người lại có thể thay thế cho nội dung của chân lý? Tại sao chân lý được xác định chỉ hoàn toàn bằng cách phép tính số học và chỉ bằng cách bổ sung thêm nó vào? Tại sao mọi thứ bị bóp nặn để phù hợp với những thứ khác? Phải có lý do nào đó chứ? Em không biết. Em chưa bao giờ biết. Em muốn hiểu rõ điều gì quý giá và thiêng liêng chính là những thứ mà chúng ta không muốn chung chạ với ai. Nhưng bây giờ chúng ta được dạy phải ném tất cả những gì chúng ta có ra chỗ công khai cho mọi người cùng mổ xẻ. Chúng ta được dạy phải tìm niềm vui ở những tiền sảnh đông người. Ý tôi là chúng ta không có thậm chí một từ để đặt cho trạng thái tự thấy tràn đầy, tự thỏa mãn trong đời sống tinh thần của con người. Khó có thể gọi nó là ích kỷ hay vị người đã được dạy dỗ rằng đức tính tốt đẹp nhất không phải là đạt được một cái gì đó mà là cho đi một cái gì đó. Nhưng một người không thể cho đi những gì mà anh ta không tạo ra. Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả. Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo. Thế mà chúng ta lại được dạy dỗ để ngưỡng mộ những kẻ sống thứ sinh – những kẻ phân phát những món quà mà họ không tạo ra; chúng ta được dạy để xếp họ lên trên những người đã sản sinh ra những món quà đó. Chúng ta ca ngợi công việc từ thiện. Nhưng chúng ta lại nhún vai coi khinh những nỗ lực để thành cùng Sách Hay 24h lan tỏa niềm đam mê đọc sách đến nhiều độc giả hơn nữa bằng cách chia sẻ bài viết này rộng rãi đến mọi người bạn nhé!
Giới thiệu sáchĐọc thêmSống thứ sinh Nguồn gốc sự bất hạnh của con ngườiÝ nghĩa của tiền bạc"Số lượng người" không thể thay cho chân lý Đọc sách Suối NguồnVị nhân sinh đúng hay sai?25 câu nói của Ayn Rand – một trong những triết gia hàng đầu của chủ nghĩa tự doTác phẩm "Suối nguồn" của nữ tiểu thuyết, triết gia Mỹ Ayn Rand. “Suối nguồn” giúp chúng ta tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi căn cốt- Thế nào là một người sống thứ sinh?- Tại sao những kẻ sống thứ sinh lại sơ hãi những người tư duy độc lập?- Mục đích cuộc đời anh ta là gì?- Chúng ta thường hỏi nguồn gốc của mọi hành vi ti tiện, xấu xa trong xã hội là gì?- Thảm hoạ của thế giới là gì?- Làm thế nào để tránh được thảm họa?- …“Suối nguồn” của Ayn Rand viết về một xã hội nhỏ của ngành kiến trúc và có liên quan tới báo chí, song chỉ cần đổi hai chữ kiến trúc thành công nghiệp phần mềm cũng phù hợp. Tác phẩm đã có tác động sâu sắc tới sự phát triển cơ sở thượng tầng tư tưởng của xã hội Mỹ và bao công dân xứ cờ hoa đã lột xác về nhận thức và thay đổi cuộc đời từ những dòng chữ của Cuốn sách lọt top những tiểu thuyết hay nhất thế kỷ 20, với hơn 6 triệu bản được bán Tiểu thuyết kể về anh chàng kiến trúc sư không bằng cấp Howard Roak. Anh luôn đi ngược lại với dòng chảy quyền lực, mưu mô của xã Anh luôn dựng lên những công trình khiến người khác phải trầm trồ, và cũng vì lẽ đó là anh bị vùi dập không tiếc Nhưng đến cuối cùng anh vẫn giữ niềm đam mê, tinh thần tích cực, và đã được đền nhân vật của tiểu thuyết gồm Peter Keating, Ellsworth Toohey, Gail Wynand và Howard Keating, nhà kiến trúc sư vốn đam mê hội họa, nhưng vì ước nguyện vật chất và trách nhiệm với người mẹ mà phải đưa mình vào thế giới kiến trúc xa hoa. Peter là mảnh tâm hồn hèn hạ và thối nát của con người. Anh ta luôn sống thứ sinh đời sống được định nghĩa bởi người khác, hành động được hướng dẫn bởi ý chí của người khác. Peter chỉ có thể thấy mình khi nhìn vào trong mắt của những người khác, khi thấy được sự tung hô của đám đông dành cho mình. Và đau khổ thay, sự tung hô đó, sự ngưỡng mộ trong ánh mắt đó lại dành cho những tài năng mà anh ta cũng vay mượn từ người khác. Ngạo nghễ và hoang tưởng trên tiền tài danh vọng, Peter tự coi mình là vua, là cây đinh của mọi quần thể ưu tú, mà không biết rằng hắn chỉ là con kiến bị đàn vô tình dồn đẩy lên vị trí cao trong cuộc chén mồi man rợ. Để rồi, đến già tuổi đời làm việc và cống hiến, Peter mới nhận thấy sự trống rỗng bao trùm, và bắt đầu hành trình tìm kiếm linh hồn của mình bằng những nét cọ sau ngần ấy năm tuổi trẻ, ở cái thời điểm mà Howard Roark chua xót “Đã trễ rồi, Peter, đã quá trễ!”.Không ngu ngốc như Peter Keating, Ellsworth Tooheythật vĩ đại, nhưng vẫn ngu ngốc theo một cách vĩ đại. Ellsworth thấu rõ tâm can của quần chúng. Ông ta biết được tất cả lũ người đang chen chúc vô định nhưng lại rất hồ hởi đang cần gì những con người vĩ đại bài xích cái tôi để dựa vào, những đức tin mơ hồ mông muội để làm theo; bởi họ không có một đức tin vào mình. Ellsworth là người vĩ đại. Ông thấu hiểu được quần chúng và làm cho quần chúng tin mình, nhưng Ellsworth không tin vào sự tỏa sáng của linh hồn cá nhân, đó là sự ngu dốt lớn nhất, là sai lầm lớn nhất của đời Ellsworth. Thay vì hướng quần chúng vào sự thánh thiện, Ellsworth làm cho họ bán đức tin của mình, chạy theo những giá trị phù phiếm, từ đó giành lấy quyền lực. Nhờ những hoa ngôn của Ellsworth, quần chúng điên cuồng tin vào văn học sáo rỗng của Lois Cook; tin vào đống rác rưởi trên sân khấu kịch nói của Ike; tin vào mớ xã luận ngu dốt của Lancelot Clokey. Nhờ đó Ellsworth có quyền lực, quyền lực của đức tin đặt nhầm chỗ. Nhưng kết lại, bản thân Ellsworth cũng là kẻ đánh mất linh hồn đáng Wynand, nhà tài phiệt trong ngành truyền thông, có một nửa phần của Ellsworth Toohey, nửa phần kia là một con người giận dữ. Ông giận dữ vì sự lạc lõng của linh hồn mình. Gail không thể thấy bên mình một con người sáng suốt, một con người chưa bán đi phần nào của linh hồn. Và giận dữ hơn khi Gail biết rõ rằng đám đông người ngoài kia toàn là lũ sống thứ sinh như thế, chỉ biết sống bám vào sự tồn tại của người khác. Hầu hết cuộc đời mình, Gail sử dụng sự thấu hiểu đó để gom lấy tiền tài, danh tiếng và cả tai tiếng. Với tờ báo “Ngọn cờ New York”, Gail cho công chúng những gì họ muốn thấy tình dục, tai tiếng, sự nhơ bẩn của xã hội … Một tờ báo bẩn thỉu và không có chính kiến đúng nghĩa, nhưng là tờ báo ăn khách nhất và mang lại nhiều tiền của nhất cho đế chế Gail Wynand. Và như “Ngọn cờ New York”, Gail đã phải chôn sâu cái tôi của mình để đi theo cái xô bồ của công chúng; ám ảnh đến mức ông đã xây một căn phòng ngủ tách hẳn với thế giới; và mỗi giây mỗi phút, Gail lại đau khổ rút bớt con người mình ra khỏi cuộc đời. Để trả thù, Gail ra tay tàn phá những con người có linh hồn, nhưng lại không xứng đáng với cái tôi, cái tài của chính họ; cho đến khi Gail gặp được Howard cuối cùng là tượng đài về cái tôi của con người Howard Roark. Anh là nhà kiến trúc sư liều lĩnh trong cả suy nghĩ và hành động. Gạt bỏ xu hướng kiến trúc Phục Hưng, Gothic ….cổ điển mà công chúng đang theo đuổi mù quáng; Howard đi theo tiếng gọi của lí trí để dựng nên những công trình ngạo nghễ mang dấu ấn của mình và mang trong nó khao khát của những người chủ nhân. Howard không màng dư luận, không màng những gì người ta nghĩ gì về mình, bởi anh biết anh có thể sống và tỏa sáng mà không cần sự tồn tại của người khác; anh không cần có ai đó thì anh mới định nghĩa được giá trị con người anh. Howard cực đoan, bạn sẽ nghĩ như vậy, và tôi cũng nghĩ vậy; bởi ta không thể tin được sự nguyên vẹn đến hoàn hảo như thế của một tâm hồn. Nhưng hãy nghe Howard Roark nêu lên tuyên ngôn của mình, cũng là cái chốt của “Suối Nguồn”Tác phẩm vẫn mang đậm tính thời đại ngày nay. Vài bài học rút ra như sau- Bạn có điểm mạnh, lý tưởng và đức tin, song bạn cũng cần sự thấu hiểu và thông cảm với cộng đồng. Có thể cộng đồng chưa biết và chưa kịp hiểu hết những gì xuất sắc bạn làm, song bạn cần thay đổi để hoà nhập với cộng đồng. Nhân vật hoà nhập cộng đồng là kiến trúc sư tốt nghiệp xuất sắc Peter Keating, nhân vật lý tưởng cá nhân hoá, kiến trúc sư chưa tốt nghiệp Howard Roark. Và bạn nên hoà nhập với cộng đồng để có thể sống như những người khác. Không sẽ rất khó khăn với Truyện thể hiện khá bất khuất cái kiên cường của lý tưởng cá nhân. Thể hiện cái gọi là chân lý không thuộc về số đông rất rõ ràng. Có thể bạn bị chết đói, bị ném gạch mắng chửi. Song bạn ko hề phản ứng, mặt vẫn lạnh tanh bảo vệ quan điểm. Bây giờ ở VN hơi ít cái này hơi tý là dựa vào quyền lực, bố mẹ, con cháu, tiền bạc, dục vọng...- Về thủ đoạn có thể nói Any Rand rất thành công xây dựng thủ đoạn, về loại bỏ đối thủ của Peter Keating, về cách làm "nổi tai tiếng" của ai đó của Ellsworth M. Toohey - chủ một cột báo trong tờ Ngọn cờ NewYork, tờ báo bình luận các toà nhà được thiết kế. Một ý chí chiến đấu khá ngoan cường của Dominique Francon, người yêu của Roark, rồi là vợ của Keating, chỉ với mục đích giải oan cho Roark, và tiếp theo làm vợ Gail Wynand, nhà tài phiệt chủ tờ Ngọn cờ, cũng để chiến đấu vơi tâm lý của kẻ đã gieo mầm hại Những kết cục Có những nhân vật sau khi đã đạt được mọi quyền lực bỗng nhận ra những mất mát và thấy hổ thẹn vì những cái gì mình tạo nên đều dưa trên những thối nát mục rữa, cảm thấy bất mãn với những gì có được cho chính mình, vì trươc kia họ cũng từ những đói khổ mà nên. Có những nhân vật khi buộc những nhân tài khác không theo được ý tưởng mình đã trở nên bứt dứt, ko điều khiển được chính bản thân. Có những nhân vật luôn thấy bình an ở trong mọi chuyển động hỗn độn của cuộc đời. Có lẽ những bạn trẻ VN cần học theo đối tượng thứ 3 này. Điều phi lýTruyện dài, song có vẻ như ngành kiến trúc của Mỹ những năm 40x chỉ có 1-2 nhà kiến trúc. A. Rand quá đề cao 1-2 nhân vật này, mà thực tế cũng phi lý cái kết quả làm việc của họ. Thực tế là, con người khó tính hơn nhiều khi xem một bản thiết kế. Thực tế có những toà nhà rất quan trọng song được xem nhẹ và gần như không thiết kế cẩn thận- nó như kiểu rửa tiền, lại không được cụ nhắc đoạn quote tâm đắc "Em không đứng ở điểm cuối của bất cứ truyền thống nào. Em có thể đứng ở điểm khởi đầu của một truyền thống." Howard Roark“Đây không phải là thế giới nó đã là, mà là một thế giới nó sẽ là” Howard Roark"Có những người nhận ra thế-nào-là-tốt-nhất nhưng lại không muốn đạt được điều đó?" Mallory"Điều tồi tệ nhất phải là giết chết khả năng giả vờ có lòng tự trọng." Dominique"Và ở đây, loài người đối mặt với lựa chọn cơ bản nhất của mình anh ta chỉ có thể tồn tại được theo một trong 2 cách - bằng cách làm việc độc lập với bộ óc của riêng anh ta, hay là trở thành một kẻ ăn bám sống nhờ bộ óc của những người khác. Người sáng tạo chọn cách thứ nhất. Kẻ ăn bám chọn cách thứ hai." Howard Hoawk"Em phải học cách không sợ hãi thế giới này. Không để nó nắm giữ em như bây giờ nó đang nắm giữ em. Không để nó làm em tổn thương như nó đã làm em tổn thương... Anh phải để em tự học lấy điều đó. Anh không thể giúp em. Em phải tự tìm lấy cách của mình..." Howard Roark"Đầu tiên phải có sáng tạo, sau đó mới là phân phối, nếu không thì chẳng có gì để phân phối cả. Phải có người sáng tạo trước khi có những người hưởng lợi từ sự sáng tạo" Howard Roark"Anh ta là ai và anh ta tự tạo ra cái gì, chứ không phải anh ta đã làm được hoặc không làm được gì cho người khác." Howard Roark"Chỉ khi có người bị bệnh thì mới cần có người đến để giúp giảm bớt sự đau đớn. Còn nếu chúng ta biến việc giảm khổ đau thành phép thử lớn nhất của đức hạnh thì chúng ta đã biến khổ đau thành một thứ quan trọng nhất trong cuộc sống. Do vậy người ta sẽ mong muốn được nhìn thấy những người khác đau khổ – để người ta có thể trở thành người đức hạnh…" Howard Roark"Chiếc máy bay đầu tiên bị coi là không tưởng. Chiếc máy dệt đầu tiên đã bị coi là ác quỷ. Việc gây mê bị coi là tội lỗi. Nhưng những người đó, với tầm nhìn không vay mượn, vẫn tiếp tục tiến lên. Họ đã chiến đấu, họ đã đau khổ và họ đã phải trả giá. Nhưng họ đã chiến thắng” Howard Roark”Hàng ngàn năm trước đây, có một người lần đầu tiên tìm được cách tạo ra lửa. Người đó có lẽ đã bị thiêu sống bằng chính ngọn lửa mà anh ta dạy những người anh em của mình cách thắp lên. Anh ta bị coi là một kẻ xấu vì đã có quan hệ với ma quỷ, thứ mà loài người luôn khiếp sợ. Nhưng từ đó trở đi, loài người có lửa để giữ ấm, để nấu nướng, để thắp sáng trong hang động. Anh ta đã để lại cho họ một món quà mà họ từng không hiểu và anh ta đã xua bóng tối ra khỏi trái đất này" Howard RoarkFacebookTwitterLinkedInPinterestCập nhật lúc1044 CH 29/09/2016
trích tiểu thuyết suối nguồn